Cô không phải đang ở trong container cũ nát đó đợi chết sao? Tại sao lại ở đây?
“Chị gặp ác mộng sao? Trán đổ đầy mồ hôi rồi này.” Tổng Thị Dư nở một nụ cười đưa tay lên muốn giúp cô lau mồ hôi.
Tống Nam Y né đầu sang một bên và cũng trong lúc đó nhìn thấy tờ lịch trên tường nhà.
26 tháng 2 năm 1985!
trên đó còn có ngày khoanh tròn do mình vẽ ra là ngày cuối cùng của đối đáp luận văn. Cách ngày tốt nghiệp đại học còn mười ngày.
Cô nghi ngờ rằng mình đã thật sự mơ một cơn ác mộng, trong giấc mơ đó Tống Thị Dư và chồng cô Thẩm Tại Tùng cùng nhau liên thủ muốn hại chết cô.
Đang nghĩ ngợi thì thấy tay của Tổng Thi Dư đứng bên giường có động đậy sau đó lại nở nụ cười tươi rói: “Chị à chỉ là mơ mà thôi, tỉnh dậy thì mọi chuyện không sao cả rồi, chị mau dậy rửa mặt đi, buổi sáng chúng ta không phải còn có tiết học sao?”
Đúng rồi, cô và Tổng Thị Dư học cùng một trường đại học còn cùng một chuyên ngành, cho nên lịch học đều giống nhau cả.
“Em đi trước đi để chị bình tĩnh lại” Tống Nam Y xua tay nhưng khuôn mặt thì lại trầm xuống.
Tống Thi Dự liền dạ một tiếng rồi cực kỳ luyến tiếc nói: “Vậy chị nhanh tí nha nếu không thì sẽ không kịp ngồi xe của ba đi đâu đấy.”
Thấy cô ta bước ra cửa đi vô nhà vệ sinh, Tổng Nam Y mới từ dưới nệm lấy ra một bức thư.
Cô mở phong thư, rẫy ra hai tờ đại đoàn kết (*) từ bên trong.
Hai tờ đại đoàn kết hai mươi ngàn đồng.
Tống Nam Y gần như ngưng thở, ký ức trong đầu ập đến ào ạt.
Cô còn nhớ và nhớ rất rõ ràng!
Trước ngày đối đáp luận văn mười ngày ở trong nhà bị mất tiền, ba cô Tống Trị Thu và mẹ có Thẩm Yên lần lượt hỏi cô và Tống Thị Dư, sau đó tìm thấy hai mươi ngàn đồng này dưới nệm của cô.
Vào năm 1985, hai mươi ngàn đồng này là tiền lương nửa tháng của Tống Trị Thu.
Tống Trị Thu nổi giận đùng đùng, đánh cô tới nổi phải nằm trên giường cả tuần lễ. Cô vốn dĩ không trộm tiền nhưng không ai tin cô cả, nằm trong chăn khóc đến không biết trời trăng mây đất, dù thể cũng không ai tới an ủi cô một lời.
Sau đó không biết như thế nào mà chuyện này truyền tới trường học. Các bạn học đều bài xích cô, đến cả trường học cũng không cho cô cơ hội để tốt nghiệp.
Đưa ra lý do là, trường Đại học Nam Thành không khuyến khích đào tạo những học sinh như vậy gia nhập ngoài xã hội.
Còn bài tốt nghiệp luận văn mà cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng thì bị Tống Thị Dư lấy đi mất, năm đó trở thành người lợi hại nhất trong đám học sinh tốt nghiệp. Sau đó trực tiếp cướp mất tự cách đi thực tập và làm việc tại bệnh viện Nam Thành mà vốn dĩ là của cô.
Còn cô thì sao?
Cô không có bằng tốt nghiệp đại học, là một người lý lịch chỉ có học sinh trung học thì chỉ có thế vô công ty làm một kế toán nhỏ, từng bước một mới trèo lên được vị trí năm đó.
Đến cuối cùng không phải cũng bị Tống Thị Dư và Thẩm Tại Tùng giết chết ở trong container đó sao?
Lúc đó Tống Nam Y nghĩ mãi không thông tại sao số tiền đó lại ở dưới giường của mình.
Nhưng vừa nãy nhìn thấy biểu cảm hoang mang của Tổng Thị Dư rồi lại lục ra được số tiền này thì cô đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Tất cả những chuyện này đều là cố ý!
Từ lúc đó Tống Thị Dự đã làm cho cuộc sống của cô thay đổi hoàn toàn.
Còn bây giờ, lịch sử đã lặp lại trước mắt cô.
Như sét đánh ngang tai, cô nhớ ra lúc mình nằm trong vũng máu đã từng thề rằng, nếu như có thể làm lại từ đầu có nhất định sẽ không để bị kịch phát sinh!
Ông trời đã cho cô cơ hội rồi!
Nghĩ tới đây Tống Nam Y nắm thật chặt tờ hai mươi ngàn đồng đó, trong mắt toàn nỗi căm hận nhớ lại kiếp trước mình đã chết thảm như thế nào.
Lần này cô không còn nhu nhược vô dụng, mặc người hãm hại ức hiếp nữa rồi!
“Chị à, em đi vệ sinh xong rồi chị mau vào đi. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Tống Nam Y lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đem đồ cất lại cẩn thận sau đó lên tiếng: "Tới đây.”
Còn Tống Thị Dư thấy cô rời khỏi liền vén tấm nệm ra nhìn.
Tốt lắm lá thư vẫn còn đây.
Khoé miệng của cô ta nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
(*) Đại đoàn kết: tên gọi một loại tiền giấy của Trung Quốc, được lưu thông trên thị trường từ ngày 10/1/1966 đến ngày 1/7/2000.