- Thu Dung tộc trưởng đến Phong Đô thành có mục đích gì?
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, hắn không e dè đối diện ánh mắt nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong của nàng. Hai người nhìn nhau một lúc, Thu Dung Vãn Tuyết quay đầu đi trước.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, suy tư một lúc sau nghiêm túc nói:
- Nếu chúng ta cùng trên một chiếc thuyền thì nên đồng tâm hiệp lực. Nếu Lý công tử muốn biết thì ta sẽ nói. Chuyến này ta đi Phong Đô thành để tìm thứ tộc ta lạc mất.
Thu Dung Vãn Tuyết muốn nói chuyện đàng hoàng với Lý Thất Dạ, nên nàng trầm ngâm một lúc rồi nói thật ra.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Hóa ra là vậy.
Lý Thất Dạ đã hiểu nỗi lo của Thu Dung Vãn Tuyết, cười nói:
- Không sợ nói cho Thu Dung tộc trưởng, chuyến này ta đi Phong Đô thành là vì tìm một thứ.
Thu Dung Vãn Tuyết hỏi tới:
- Thứ Lý công tử muốn tìm là gì?
Lý Thất Dạ không trả lời, hắn nhìn khuôn mặt mỹ miều của Thu Dung Vãn Tuyết.
Lý Thất Dạ hỏi ngược lại:
- Thu Dung tộc trưởng, Tuyết Ảnh quỷ tộc các người lạc mất cái gì?
Thu Dung Vãn Tuyết im lặng, điều này liên quan rất lớn đến Tuyết Ảnh quỷ tộc, nàng không thể tùy tiện nói cho người ngoài.
Thấy Thu Dung Vãn Tuyết cẩn thận suy tư, Lý Thất Dạ cười tủm tỉm.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Chúng ta không nói vấn đề này nữa, nói về chuyện trời tối đi. Hôm đó trời đột nhiên tối sầm, Thu Dung tộc trưởng có thấy cái gì khác lạ không?
Lý Thất Dạ từ miệng Bành Tráng biết được điều mình muốn, giờ Lý Thất Dạ hỏi Thu Dung Vãn Tuyết chỉ để kiểm chứng lại. Lý do rất đơn giản, mỗi khi Bành Tráng nói đến bàn tay khổng lồ đệ nhất hung mộ là Thu Dung Vãn Tuyết sẽ quát ngăn gã lại. Lý Thất Dạ hiểu rằng Thu Dung Vãn Tuyết biết được vài điều.
Thu Dung Vãn Tuyết quay đầu nhìn nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng. Đám thanh niên ngồi ở đuôi thuyền phía xa, đưa lưng về phía Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết, dường như không chú ý đến hai người.
Trong lòng Thu Dung Vãn Tuyết sớm có thắc mắc:
- Nói vậy Lý công tử đến vì chuyện này?
Vì ngay từ đầu Lý Thất Dạ đã tỏ ra rất quan tâm vấn đề đó.
Lý Thất Dạ không che giấu, cười nói:
- Có thể nói ngươi. Ta tin tưởng Thu Dung tộc trưởng biết vài thứ, tộc trưởng nói cho ta nghe được không?
Thu Dung Vãn Tuyết trầm ngâm, cuối cùng nhìn hướng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ung dung bình tĩnh chờ đáp án. Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, gật đầu.
Thu Dung Vãn Tuyết nói:
- Bành Tráng nói có bàn tay khổng lồ . . . Đúng là có. Ngay khi trời sập tối vừa lú ta đang hấp thu thiên địa chi khí, hướng về đệ nhất hung mộ.
Thu Dung Vãn Tuyết tạm dừng.
- Sau đó?
Lý Thất Dạ không sốt ruột, trong lòng hắn có nắm chắc, hắn đã biết phát sinh chuyện gì.
Thu Dung Vãn Tuyết hít một hơi, cuối cùng nói:
- Ngay khi trời hết tối, ta nhìn thấy . . . Đệ nhất hung mộ mở ra.
Bành Tráng không dám khẳng định điều này, gã có thấy bàn tay khổng lồ nhưng sau khi trời tối thì gã sợ ngây người. Thu Dung Vãn Tuyết thì luôn nhìn hướng đệ nhất hung mộ.
Ngay khi trời hết tối, Thu Dung Vãn Tuyết trông thấy đệ nhất hung mộ mở ra. Khi đó Thu Dung Vãn Tuyết rất rung động, chuyện này không thể xảy ra. Bởi vì đã lâu rồi đệ nhất hung mộ không mở, Thu Dung Vãn Tuyết có nghe nói mở đệ nhất hung mộ cần có chìa khóa. Lão tổ chưa nghe nói người nào được chìa khóa đệ nhất hung mộ.
Bởi vậy Thu Dung Vãn Tuyết mới thấy chuyện này rất lạ, nàng cảm giác bên trong ẩn giấu bí mật nào đó nàng không biết. Mỗi lần Bành Tráng nhắc đến chuyện này sẽ bị Thu Dung Vãn Tuyết quát ngăn lại, vì nàng không hy vọng nó đem lại rắc rối cho Tuyết Ảnh quỷ tộc.
Nghe Thu Dung Vãn Tuyết nói, Lý Thất Dạ cười cười:
- Thì ra là thế.
Giờ đây Lý Thất Dạ hoàn toàn chắc chắn chuyện gì xảy ra, hắn phải lấy được chìa khóa mở đệ nhất hung mộ, đi vào trong đó.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, nói:
- Nếu ta đã nói chuyện Lý công tử muốn biết thì Lý công tử có nên nói cho ta biết một việc không?
- Mời nói.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Ta có gì nói nấy, biết chuyện gì thì ta sẽ rất vui vẻ nói cho Thu Dung tộc trưởng.
Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:
- Làm sao Lý công tử đoán trước được địa điểm cá Dạ Dương xuất hiện?
Thu hoạch của đám người Tuyết Ảnh quỷ tộc quá rung động. Từng có một truyền nhân đế thống tiên môn mang theo một báu vật vô thượng đến Dạ Hải, đánh bắt cá Dạ Dương một năm trời cũng không bằng số cá Lý Thất Dạ bắt trong một tháng, chuyện này luôn treo trong lòng Thu Dung Vãn Tuyết.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Thì ra Thu Dung tộc trưởng không tin ta. Ta nói thật, từ nhỏ ta có trực giác mẫn cảm, ở một chỗ lâu thì rất nhạy cảm, có thể nói là trời sinh.
Thu Dung Vãn Tuyết bực tức trừng Lý Thất Dạ, nàng bị hắn lừa, nàng không tin lời bậy bạ hắn nói. Nếu cá Dạ Dương trong Dạ Hải dễ dàng bị trực giác dự đoán thì đã sớm bị người bắt hết.
Khuôn mặt Thu Dung Vãn Tuyết xinh đẹp mỹ miều tức giận đỏ hồng, Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, hắn không thể nói bí mật đó cho người khác biết.
Lý Thất Dạ bỏ bao nhiêu tâm huyết trong Phong Đô thành, trăm ngàn vạn năm nay đệ nhất hung mộ từng mở mấy lần, có một nửa số lần có bóng dáng Âm Nha Lý Thất Dạ.
Muốn tìm chìa khóa mở đệ nhất hung mộ không dễ dàng, phải giao tiếp với cư dân Phong Đô thành. Đối với quỷ Phong Đô thành, muốn giao tiếp với chúng nó là chuyện rất dễ. Chỉ cần ngươi có đủ cá Dạ Dương, không chừng sẽ đổi được nhiều thứ ngươi muốn có. Nhưng với điều kiện là tìm đúng người, không, đúng quỷ.
Lý Thất Dạ từng mở đệ nhất hung mộ vài lần, đôi khi hắn đi một mình, có khi đi chung với người, mỗi lần đều cần số lượng lớn cá Dạ Dương. Vì cá Dạ Dương, có thể nói Lý Thất Dạ lênh đenh trên Dạ Hải rất lâu, hắn từng ở trong Phong Đô thành một thời đại.
Trên thế giới này không còn người sống nào hiểu rõ Dạ Hải, Phong Đô thành hơn Lý Thất Dạ.
Thu Dung Vãn Tuyết bực dọc trừng Lý Thất Dạ:
- Lý công tử, dù công tử không muốn nói thật cũng không cần lấy cớ như thế lừa ta.
Trong lòng Thu Dung Vãn Tuyết rất tức giận, nàng là tộc trưởng luôn thông minh, làm việc cẩn thận, nhưng lần này bị Lý Thất Dạ lừa làm nàng khó kiềm nén cảm xúc.
- Thu Dung tộc trưởng nói như vậy là làm tổn thương lòng ta.
Lý Thất Dạ giật mình kêu lên:
- Nếu đúng thật như thế ta nên bồi dưỡng cảm tình với Thu Dung tộc trưởng mới được. Ta cô phụ tình ý của Thu Dung tộc trưởng, lỗi quá lỗi.
Thu Dung Vãn Tuyết tức giận ngực phập phồng trừng Lý Thất Dạ:
- Ngươi . . .!
Thu Dung Vãn Tuyết siết chặt nắmtay. Tiểu quỷ này quá kiêu ngạo, dám đùa giỡn nàng, tức chết. Trước kia Thu Dung Vãn Tuyết cảm thấy tiểu quỷ này ngoan ngoãn, bây giờ xem ra là đóng kịch, xạo, tiểu quỷ này là sói đội lốt cừu.
Lý Thất Dạ ung dung xảy ra, không hề sợ Thu Dung Vãn Tuyết tức giận. Lý Thất Dạ nhìn thẳng vào mắt Thu Dung Vãn Tuyết, bộ dáng vô tội.