Giờ đây Đoạn Ngọc Chân Đế khom người ân cần chào hỏi Lý Thất Dạ, cử chỉ cung kính, người ta nằm mơ cũng không dám tưởng tượng tới chuyện như vậy, chuyện này chính là may mắn ba đời, chính là diễm ngộ vô thượng, khiến người ta nằm mơ cũng có thể cười lớn.
Thế nhưng đối với cơ hội trời ban này, Lý Thất Dạ lại ung dung bình thản, tất cả tu sĩ trẻ tuổi ái mộ Đoạn Ngọc Chân Đế làm sao mà không ghen tỵ cơ chứ.
- Mặc dù Đoạn Ngọc Chân Đế là đệ nhất Nữ Đế.
Có một ít cường giả nhìn thấy nét mặt hờn chua của người ái mộ thì cười khẽ:
- Thế nhưng đừng quên rằng lúc này đệ nhất hung nhân cũng như mặt trời ban chưa, thế gian hiếm ai địch lại. Cho nên hắn ra vẻ tự cao tự đại trước mặt Đoạn Ngọc Chân Đế cũng là chuyện đương nhiên, ai bảo người ta có thực lực như vậy chứ.
- Ta... ta...
Người ái mộ muốn nói, thế nhưng nghẹn hơn nửa ngày vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Mặc dù trong lòng rất không ưa Lý Thất Dạ, thế nhưng chỉ phải hậm hực thừa nhận, ai bảo đệ nhất hung nhân cường đại như thế chứ, bây giờ hắn có làm dáng như thế nào thì người ta cũng thấy đương nhiên.
- Chuyện nơi này không liên quan tới Nữ Đế.
Lúc này Tứ Đại Bảo Vương chen ngang, nói:
- Chờ sau khi chúng ta xử lý xong chuyện nơi này, nếu như có chỗ đắc tội Nữ Đế thì ngày khác chắc chắn sẽ đến Lý gia nhận tội với Nữ Đế.
Lúc này, bất luận là Tứ Đại Bảo Vương hay là Mộc Kiếm Chân Đế, không ai muốn Đoạn Ngọc Chân Đế có liên quan với Lý Thất Dạ, càng không muốn Đoạn Ngọc Chân Đế có giao tình với Lý Thất Dạ.
Một đệ nhất hung nhân đã khiến bọn họ nhức đầu rồi, khiến họ bó tay hết cách rồi, nếu như lại thêm Đoạn Ngọc Chân Đế cuốn vào, lại thêm Lý gia cuốn vào thì thế cục sẽ càng bất lợi cho bọn họ.
Cho nên Tứ Đại Bảo Vương chen ngang, không cho Đoạn Ngọc Chân Đế bắt chuyện với Lý Thất Dạ, nói chuyện ra giao tình.
- Không liên quan?
Đoạn Ngọc Chân Đế quét mắt, ánh mắt rơi lên trên người Mộc Kiếm Chân Đế, lạnh lùng nói:
- Ta đang muốn tính nợ cũ với Mộc gia đây! Mộc gia đưa Mộc Thiếu Thần xuống hạ giới, việc này ta không tính toán xong với Mộc gia thì sẽ không bỏ qua!
Mộc Kiếm Chân Đế trừng mắt, chớp mắt phun ra kiếm quang đáng sợ. Khi kiếm quang bùng cháy thì có thể thấy được hai mắt của Mộc Kiếm Chân Đế lộ ra sát cơ, cũng có thể thấy được lúc này nội tâm của Mộc Kiếm Chân Đế đang dâng trào lửa giận.
Cũng không trách Mộc Kiếm Chân Đế dâng trào lửa giận, năm đó Đoạn Ngọc Chân Đế đại náo Mộc gia, bức Mộc gia phải bồi thường lượng lớn trân bảo, cuối cùng hứa hẹn sẽ xử trí Mộc Thiếu Thần thì Đoạn Ngọc Chân Đế mới lui binh.
Chuyện này, mặc dù Mộc gia không nói gì, thế nhưng đây chính là vết nhục lớn của Mộc gia, mỗi lần nhắc tới chuyện này thì Mộc Kiếm Chân Đế sẽ không nén được lửa giận.
Huống chi Mộc Thiếu Thần chính là đệ đệ ruột của hắn, mặc dù đệ đệ ruột của hắn có lỗi sai, thế nhưng hành vi của Đoạn Ngọc Chân Đế đúng là khinh người quá đáng. Hơn nữa, bởi vì Đoạn Ngọc Chân Đế ép buộc nên Mộc gia không thể không lén lút đưa Mộc Thiếu Thần xuống hạ giới, cuối cùng chết thảm trong tay Lý Thất Dạ.
Có thể nói, đệ đệ Mộc Thiếu Thần của hắn chết thảm, người cầm đầu chính là Đoạn Ngọc Chân Đế.
Năm đó đại náo Mộc gia, để Mộc gia cúi đầu, sau lại hại chết Mộc Thiếu Thần, có thể nói Mộc gia với Đoạn Ngọc Chân Đế đã kết thù lớn.
Mặc dù thân là Chân Đế, lúc này Mộc Kiếm Chân Đế vẫn còn duy trì phong thái của Chân Đế, thế nhưng hai mắt của hắn dữ tợn, không hề che dấu sát cơ trong mắt của mình, lạnh lùng nói:
- Đoạn Ngọc Chân Đế, không tính hôm nay, ân oán giữa hai nhà cũng nên thanh toán, thời gian địa điểm ngươi quyết định, Mộc Kiếm ta tùy thời phụng bồi!
Thân là Chân Đế, Mộc Kiếm Chân Đế nhất định phải đòi lại công đạo cho Mộc gia, bằng không thì sau này Mộc gia khó mà ngẩng đầu lên nổi, con cháu Mộc gia càng không nuốt nổi cơn giận này.
- Cần gì chọn lúc, hôm nay là được.
Đoạn Ngọc Chân Đế cứng rắn bá đạo, lạnh lùng nói:
- Ngươi là Chân Đế năm cung, ta là Chân Đế sáu cung, hôm nay trảm ngươi là được, không cần phải hẹn ngày khác, nếu có ngày khác thì cũng là ngày ta mang binh san bằng Mộc gia các ngươi.
Cứng rắn bá đạo, Đoạn Ngọc Chân Đế đúng là một vị Nữ Đế hung mãnh, vừa mở miệng ra là đã có mùi máu tanh, sát phạt quả đoán, cỗ khí phách này không giống như nên tỏa ra từ một nữ tử.
Nghe vậy, không ít người líu lưỡi, cũng không ít người nhìn nhau.
- Một núi không thể chứa hai hổ, cuối cùng rồi cũng sẽ có một trận chiến.
Nghe Đoạn Ngọc Chân Đế với Mộc Kiếm Chân Đế ước chiến, có cường giả nói nhỏ.
Đoạn Ngọc Chân Đế cùng Mộc Kiếm Chân Đế đều là Chân Đế cường đại nhất đương kim Đế Thống Giới, cũng là Chân Đế có cơ hội trở thành thủy tổ nhất. Có thể nói, từ trước tới giờ bọn họ luôn luôn là đối thủ cạnh tranh với nhau, giữa bọn họ cuối cùng rồi cũng sẽ có một trận chiến.
Chỉ có người thắng thì mới có thể tiếp tục hát vang, vấn đỉnh thủy tổ.
- Không hổ là Đoạn Ngọc Chân Đế, nói chuyện bá đạo như thế, trước giờ chưa từng thay đổi.
Có người đã từng gặp gỡ Đoạn Ngọc Chân Đế, lúc này không khỏi cười khổ.
Cũng có tu sĩ trẻ tuổi líu lưỡi, hít lạnh một hơi, nói:
- Đoạn Ngọc Chân Đế là Chân Đế sáu cung, khó lường nha, mạnh hơn Mộc Kiếm Chân Đế năm cung không ít.
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Mộc Kiếm Chân Đế cùng Đoạn Ngọc Chân Đế, lúc này, đệ nhất hung nhân bị mọi người gạt qua một bên.
Lúc này, không ít người mong đợi, Đoạn Ngọc Chân Đế với Mộc Kiếm Chân Đế trước giờ luôn bị thế nhân coi là đối thủ cạnh tranh, trước giờ mọi người luôn muốn xem trận chiến của bọn họ, đây chính là trận chiến của thiên tài lợi hại nhất Đế Thống Giới.
- Thêm một mệnh cung, không đại biểu cho tất cả.
Mộc Kiếm Chân Đế lạnh mắt, sát cơ trong mắt vẫn nồng đậm như trước, cho dù biết rõ Đoạn Ngọc Chân Đế nhiều hơn hắn một mệnh cung thì sát ý vẫn dạt dào.
Phải biết rằng, đạt tới cảnh giới Chân Đế, thêm một mệnh cung thì chính là khác biệt một cấp độ, thậm chí còn có thể nói là nghiền ép đối phương.
- Thêm một mệnh cung là đủ.