Lý Thất Dạ nhìn tế đài trước mặt, mỉm cười nói:
- Chém hắc ám, đã tới lúc chúng ta thu hoạch.
Nghe Lý Thất Dạ nói, đám người Chiến Vương Thiên Đế đã là Đại Đế Tiên Vương cũng không kiềm được cười toe. Không liên quan gì tham lam, có trả giá mới có thu hoạch, bọn họ trải qua đánh nhau sống chết thì nên được thu hoạch phong phú. Không có thu hoạch thì ai chịu liều mạng nguy hiểm đánh nhau làm gì? Đây là lẽ thường, trên đời mấy ai trở thành thánh hiền thật sự?
Tuy rằng mọi người đều không biết trong kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ cất chứa cái gì, nhưng với thực lực như lão thì đủ biết nội tình kho báu phong phsu thế nào, kinh thiên ra sao.
Đại Đế Tiên Vương trải qua vô số sóng gió, thấy vô số tiên hiếm quý bảo như đá, Tàm Long Tiên Đế cũng trông mong kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ.
Đám người Lý Thất Dạ đứng trên tế đài. Đại Đế Tiên Vương xem cuộc chiến nuốt nước miếng, bọn họ hơi hối hận, nếu ban đầu góp sức với Lý Thất Dạ, chiến tới cùng thì thịnh yến này cũng có phần của họ.
Mọi người biết kho báu cực kỳ kinh thiên, khiến người nhễu nước miếng nhưng đám Đại Đế Tiên Vương xem lần đầu tiên không dám đụng vào kho báu này, bọn họ tối đa chỉ có thể tưởng tượng.
Hai mươi vị Đại Đế Tiên Vương hợp sức mở ra ván cờ đại thế ba tộc Thiên, Ma, Thần và bách tộc hợp tác, có Lý Thất Dạ chủ trì đại cục. Với thế cục đó ai dám nhúng chàm kho báu này sẽ bị diệt toàn tộc.
Lý Thất Dạ đứng trên tế đài cười nói:
- Tốt rồi, chúng ta cũng nên vào xem, Luân Hồi Hoang Tổ tích lũy một kỷ nguyên đủ cho chúng ta chia chác.
Các Đại Đế Tiên Vương nở nụ cười, chuyện như thế không có gì để già mồm, nên vui thì hãy vui, đây là bọn họ trả giá nên có được.
Vù vù vù vù vù!
Lý Thất Dạ cầm chìa khóa luyện hóa từ bản mệnh chân huyết của Luân Hồi Hoang Tổ mở tế đài ra.
Dưới tế đài là ổ của Luân Hồi Hoang Tổ, dựa vào ngoại lực không thể mở ra, với thực lực của lão tự tay tạo dựng hang ổ kiên cố. Đại Đế Tiên Vương mạnh tới mấy cũng không thể cưỡng ép công phá ổ của Luân Hồi Hoang Tổ.
Muốn mở ổ của Luân Hồi Hoang Tổ thì phải lấy chân huyết bản mệnh của lão, đó là chìa khóa vào hang ổ, có nó mới mở ra các kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ được.
Két két két két két!
Thanh âm nặng nề vang lên, khi đám người Lý Thất Dạ chìm xuống tế đài sâu thẳm, vượt qua các cánh cửa. Có cửa thiên đạo thần hoàn mắc xích, có đường trăm vạn bánh răng giao thác, có ải vực sâu, hố nước.
Các cánh cửa, các ải ngăn cách tồn tại mạnh nhất thế gian, thậm chí bị giết chết.
Cuối cùng Lý Thất Dạ và các vị Đại Đế Tiên Vương xuyên qua hết những cánh cửa, ải, tiến vào ổ của Luân Hồi Hoang Tổ.
Đứng đây nói so là ổ không bằng bảo là một thế giới, thế giới thuộc về Luân Hồi Hoang Tổ. Kho báu nơi này dùng từ khố không đủ để hình dung nó to lớn. Trên đời này không có kho báu nào chứa được nhiều báu vật như thế.
Đám Đại Đế Tiên Vương Tàm Long Tiên Đế thấy thế giới trước mắt cũng thầm hút ngụm khí lạnh, Đại Đế Tiên Vương như e, cả đời cũng không thể tích lũy nhiều báu vật như vậy, không thể có tài phú như thế.
Không khoa trương khi nói kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ nhiều hơn bất cứ vị Đại Đế Tiên Vương nào tích lũy cả đời gấp vô số lần. Kho báu tất cả Đại Đế Tiên Vương tại đây cộng lại cũng không bằng Luân Hồi Hoang Tổ.
Trước kia Lý Thất Dạ diệt Phi Tiên giáo là truyền thừa một môn năm đế, nội tình rất kinh người, có nhiều báu vật.Nhưng khi ngươi xem kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ mới cảm thấy kho báu của Phi Tiên giáo nghèo cỡ nào. Một góc kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ hơn hẳn kho báu của Phi Tiên giáo.
Xem kho báu trước mắt, tồn tại như nhóm Chiến Vương Thiên Đế cũng cảm thán:
- Chúa tể một kỷ nguyên, ôm thiên hoa vật bảo toàn kỷ nguyên thì nên như vậy.
Đám Đại Đế Tiên Vương không có gì để nói, không phải dè dặt gì. Không khoa trương khi nói kho báu trước mắt nhiều tới nỗi cả đời bọn họ chưa từng thấy, dù họ đã là Đại Đế Tiên Vương thì cũng không từng thấy kho báu kinh thiên như vậy.
Kho báu Luân Hồi Hoang Tổ có thể nói là xếp đầy một thế giới, có lẽ trong kỷ nguyên của bọn họ thứ tốt nhất đều bị Luân Hồi Hoang Tổ chuyển về kho báu của mình.
Đám người Lý Thất Dạ mới bước chân ra, đập vào mắt là một tòa thần sơn đứng thẳng. Thần sơn cao trăm vạn trượng, màu vàng đen, hoa văn vàng ròng. Thần sơn như một khối thần kim hoàn chỉnh, có thể gọi là vua vạn kim.
- Ta từng có một khối nhỏ kim này.
Thấy thần sơn, Vãn Hà Ma Đế khẽ nói:
- Đây là long văn hắc tiên kim, ta từng đào rỗng núi bát phương mới được một khối nhỏ. Nguyên tòa thần sơn đều là long văn hắc tiên kim thì chắc là mẫu kim, trên đời chỉ có một.
Tòa long văn hắc tiên kim này chỉ là điểm tâm, khi đám người Lý Thất Dạ đứng trên thần sơn nhìn kho báu phương xa, vô số báu vật đập vào mắt.
Gần đó có gốc thần thụ cao tận trời, thần thụ sinh trưởng trên đại lục lơ lửng. Luân Hồi Hoang Tổ không chỉ thu thần thụ vào kho báu còn chuyển luôn nguyên đại lục nơi thần thụ sinh trưởng.
Thần thụ trông như ngọc, không có lá mà mọc ra các món báu vật. Có quạt ngọc, có kim tệ, có thần phù. Khi thần thụ đung đưa trong gió chợt vang tiên âm, làm người nghe lâng lâng bay.
Thấy thần thụ mọc trên đại lục bay, Tác Thiên Tiên Vương cảm thán rằng:
- Là Lang Gia thụ trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay được may mắn thấy.
Phương xa có cái hồ lớn, hồ quá to, có thể gọi là biển. Biển không có nước biển mà là cát vàng, cát vàng như nước chậm rãi chảy trong biển cả, cực kỳ xinh đẹp, ánh sáng vàng lấp lánh khiến người nhìn muốn chộp một nắm cất vào túi.
Thấy biển cát vàng, Tề Lâm Tiên Vương cười khổ nói:
- Tăng Hải Lưu Kim, ta từng đi khấp Thập Tam Châu, ở chỗ sâu nhất Áo Hải chỉ thu được một lung, còn Luân Hồi Hoang Tổ trực tiếp chuyển nguyên đại dương, trên đời còn ai làm được việc lớn vậy?
Đương nhiên chỉ có việc lớn như vậy mới xứng với thân phận của Luân Hồi Hoang Tổ, lão dù gì là chúa tể một kỷ nguyên, sở hữu nhiều kho báu như thế không nằm ngoài dự đoán.
Khiến người rung động nhất không phải Tàng Hải Lưu Kim, Lang Gia thụ. Rung động nhất là Luân Hồi Hoang Tổ khóa đại dương trong kho báu của mình.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, chính giữa kho báu Luân Hồi Hoang Tổ có một mặt trời bị giam cầm, chín pháp tắc vô địch to lớn không gì sánh bằng đóng đinh mặt trời siêu khổng lồ giữa thiên địa.
Mặt trời không bắn ra thái dương tinh hỏa mà là hoàng kim xích diễm, mặt trời rực cháy hoàng kim xích diễm. Mỗi lũ hoàng kim xích diễm như thiêu cháy một thế giới.
Sâu trong hoàng kim thái dương tỏa ánh sáng vô cùng thần thánh, nơi đó như cư ngụ sinh linh thần thánh nhất thế gian, có Thánh Đế vô thượng thần thánh cao thượng cư ngụ trong đó.