Trong phút chốc thanh niên từ thiên nam địa bắc như thủy triều ùa đi bốn phương tám hướng, các thanh niên ôm mộng tưởng bước chân vào mảnh thiên địa bí ẩn này.
Khi các thanh niên đi sâu vào trong, chợt nhận ra thiên địa rộng lớn vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Thiên địa tại đây như không có cuối, đi đâu cũng vô biên vô hạn.
Trong thiên địa này có núi thần đâm vào khung trời, cao không thể ngướ nhìn. Có núi to đâm ngang trời như cự long bàn cứ dưới đất. Có sông chảy cuồn cuộn liên miên trăm ngàn vạn dặm.
Nhiều người phát hiện thiên địa này từng xảy ra trận đại chiến khó tin. Có núi thần bị người chém thành hai nửa, có cự lĩnh bị người bứng lên, có mặt đất nứt toác, có đất đai bị đốt thành sa mạc.
Khiến người rung động hơn là trong thiên địa này có nhiều phế tích, từng tòa cổ thành khổng lồ giờ đã bị hủy. Nhìn mức độ bị phá hoại thì tòa thành trở thành phế tích do chiến hỏa.
Nhìn mảnh đất đầy rung động, các tu sĩ trẻ khó thể bình tĩnh. Có tu sĩ trẻ đánh dấu chấm hỏi to đùng. Chỗ này là đâu? Nơi này từng xảy ra chuyện gì?
Không ai cho đáp án, mọi người khẳng định nơi đây từng có chiến tranh hủy thiên diệt địa.
Nhiều thanh niên xâm nhập thiên địa này, vất vả không phụ người có lòng, có người đã phát hiện đạo môn.
- Phát hiện đạo môn thứ nhất!
Nghe tin tức nhiều người ùa đến. Một đạo đài cổ xưa sừng sững tại đó, đạo đài bị phá hỏng nhưng đạo môn vẫn mở ra. Màu sắc đạo môn lu mờ, nó vẫn có thể đi thông bí cảnh.
Nhìn đạo môn rách nát, nhóm tu sĩ trẻ đầu tiên phát hiện ra đạo môn nhìn nhau, không chắc đạo môn sẽ đưa đi đâu.
Có người bât chấp:
- Mặc kệ nó, không làm liều thì sao được kỳ ngộ?
Tu sĩ trẻ xông vào đạo môn.
Thấy có người dẫn đầu, người đi sau không cam lòng tụt hậu, đều vào đạo môn.
- Phế tích thứ nhất đào ra một đạo đài!
Người ở ngoài lối vào cũn có thu hoạch. Có người từ sâu trong phế tích đào ra một đạo đài cổ xưa. Bọn họ khảm tinh bích vào đạo đài, tu sĩ trẻ phát hiện đạo môn xông vào ngay.
Nhiều đạo đài bị phát hiện, cụ thể những đạo đài đi thông đến đâu thì không ai biết. Khi thấy đạo môn, nhiều thanh niên liền xô đẩy ùa vào trong. Không ai muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Từng đạo đài lần lượt bị phát hiện, những người khác chưa tìm ra đạo đài điên cuồng khai quật các nơi, hy vọng có thể đào được báu vật hoặc đạo đài đi thông bí cảnh khác.
Thiên địa náo nhiệt ồn ào, khắp nơi có người đào hang đào hố. Các tu sĩ trẻ hừng hực nhiệt tình, hận không có đào sâu ba thước đất.
Nhiều thanh niên ở trong môn hộ vạn cổ đào bới vui vẻ, Lý Thất Dạ ung dung dẫn người bước vào. Lý Thất Dạ không mang theo nhiều người, có Tư Không Thâu Thiên, Tiểu Nê Thu, Trì Tiểu Điệp.
Trước đó Trì Tiểu Đao muốn đi theo Lý Thất Dạ nhưng hắn chưa trở về, Trì Tiểu Điệp không dám tự tiện quyết định thay hắn. Cuối cùng Trì Tiểu Đao dẫn theo đệ tử Sư Hống môn đi cùng Nhạc Nghị, nhiều đệ tử Thiên Đạo Viện khác vào môn hộ vạn cổ.
Đám Trì Tiểu Điệp, Tư Không Thâu Thiên, Tiểu Nê Thu cùng Lý Thất Dạ vào môn hộ vạn cổ, trông thấy phế tích mênh mông trước mắt, bị cảnh tượng rung động.
Tư Không Thâu Thiên nhìn môn hộ trước mắt, lẩm bẩm:
- Đây rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
Trì Tiểu Điệp cũng bị chấn động, cảnh tượng khác hẳn với tưởng tượng của bọn họ.
Trong số bọn họ chỉ có Lý Thất Dạ là bình tĩnh.
Tiểu Nê Thu hưng phấn hỏi:
- Bà nội nó, rốt cuộc ta đến đây!
Tiểu Nê Thu không dám nói 'rốt cuộc trở về', nó khó thể kiềm nén lòng hưng phấn.
Tiểu Nê Thu xuất thân từ đây, thật ra nó không chắc, vì khi Vạn Tướng Chân Thần nuôi nấng nó, Tiểu Nê Thu còn trong trạng thái mơ hồ.
Tư Không Thâu Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt. Gã hít sâu, hỏi Lý Thất Dạ:
- Đây là chỗ nào?
- Điều này mãi mãi là bí ẩn, hoặc là chư thần chi địa, chúng tiên chi thành.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Không ai trả lời được.
Tiểu Nê Thu phấn khởi hét lên:
- Lên đường! Đại kỳ ngộ, chúng ta đến đây!
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Tiểu Nê Thu:
- Dẫn đường đi.
Tiểu Nê Thu nghe lời đi trước dẫn đường, nó như chó săn ngửi cái này hít chỗ kia như đang tìm cái gì.
Lý Thất Dạ cung Tư Không Thâu Thiên, Trì Tiểu Điệp đi theo sau Tiểu Nê Thu. Đi được một đoạn đường dài, Lý Thất Dạ không có ý định khai quật thiên địa này.
Trì Tiểu Điệp thắc mắc hỏi:
- Chúng ta không đào bảo vật sao? Nghe nói ngày hôm qua đã có người đào ra môn hộ đi thông bí cảnh.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Chúng ta sẽ đào kho báu lớn.
Tất nhiên Lý Thất Dạ muốn đào báu vật, nhưng báu vật bình thường không lọt vào pháp nhãn của hắn. Lý Thất Dạ đến đây chỉ có hai thứ khiến hắn động lòng, Hư Không Môn, Thế Giới Thụ. Hư Không Môn có xuất hiện hay không thi Lý Thất Dạ không chắc, nhưng hắn tin tưởng Thế Giới Thụ tuyệt đối hiện ra. Bí mật này chôn giấu trong thiên địa này.
Muốn tìm ra bí mật đó không ai thích hợp hơn Tiểu Nê Thu. Tiểu Nê Thu xuất thân từ nơi này, nó rất mẫn cảm với dao động môn hộ, chắc chắn nó sẽ tìm ra môn hộ có giá trị nhất.
Tiểu Nê Thu dẫn đoàn người tiến lên. Trì Tiểu Điệp, Tư Không Thâu Thiên nhìn các cảnh quan trong thiên địa, rất rung động. Núi thần bị chém thành hai nửa, cự lĩnh bị bứng lên, có mặt đất nứt toác . . . Nhìn các cảnh tượng, có thể tưởng tượng nơi đây từng xảy ra đại chiến đáng sợ cỡ nào, hoặc cuộc chiến thần giai trong truyền thuyết.
Trì Tiểu Điệp, Tư Không Thâu Thiên rung động vì điều trông thấy. Tiểu Nê Thu dừng lại ở ngọn núi thấp lùn không hề bắt mắt.
- Ở ngay đây!
Ngọn núi thấp bé, trong thiên địa này ngọn núi như thế nhiều không đếm xuể. Người đi vào đào báu vật sẽ không để ý đến một ngọn núi như vậy, càng không thèm đào một ngọn núi chẳng chút bắt mắt.
Tiểu Nê Thu di chuển một vòng, chui xuống dưới đất, một hồi lâu sau nó bò ra.
Tiểu Nê Thu nói với Lý Thất Dạ:
- Đúng vậy! Là đây!
Lý Thất Dạ mỉm cười, gật đầu, nói:
- Được, chúng ta chờ đi, đợi đến đủ người là bắt tay vào ngay.
Lý Thất Dạ nói xong ngồi xếp bằng chờ đợi.
Tư Không Thâu Thiên tìm một chỗ ngồi xuống, gã không hỏi điều gì. Tư Không Thâu Thiên chỉ biết một đạo lý, đó là đi theo Tư Không Thâu Thiên lăn lộn sẽ không chịu thiệt.
Từng giây qua đi vẫn không thấy người đến.
Trì Tiểu Điệp ngồi bên cạnh Lý Thất Dạ hỏi:
- Chúng ta đang chờ thiếu cung chu Băng Ngữ Hạ sao?
Băng Ngữ Hạ từng nói muốn cùng vào môn hộ vạn cổ, nhưng cho đến bây giờ nàng chưa xuất hiện. Trì Tiểu Điệp nghĩ người Lý Thất Dạ chờ là Băng Ngữ Hạ.
Nghe Trì Tiểu Điệp hỏi, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Cô nương gải trai đó.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Cơ hội nằm trong tay nàng ta, bỏ qua cơ hội là chuyện của nàng ấy, ta không chờ.