– Có thể đi bỉ ngạn rồi sống quay về, vậy chẳng phải là hắn có được nhạc quả chúng sinh trong truyền thuyết, từ nay trường sinh bất tử?
Đám cường giả tu sĩ tràn ngập tò mò nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ và Tề Lâm Đế Nữ sống quay về từ bỉ ngạn, thế thì bọn họ được đến cái gì? Luôn đồn rằng bỉ ngạn có nhạc quả chúng sinh có thể trường sinh bất tử, chẳng lẽ Lý Thất Dạ và Tề Lâm Đế Nữ đã trường sinh bất tử?
Có người nhỏ giọng nói:
– Chúng sinh nghiệp quả, trường sinh bất tử!
Ánh mắt một số người nhìn Lý Thất Dạ đã thay đổi, chất chứa chút tham lam.
Ai không muốn trường sinh bất tử? Người mạnh đến mấy đều mong sẽ trường sinh bất tử, nếu được trường sinh bất tử, người ta tự nguyện đổi tất cả những gì mình có.
Nhưng Lý Thất Dạ nổi tiếng dữ dằn, cho dù có người trong lòng thèm muốn nhưng không dám tùy tiện ra tay.
Khi Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ bước xuống độ thuyền, thuyền chậm rãi rời đi, biến mất trong Sông Hằng.
Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ leo lên bến sông, đám đông tránh đường lùi sang hai bên chừa con đường cho hắn đi.
– A? Lý Thất Dạ!
Khi đám người nhìn Lý Thất Dạ, đa số hoặc giật mình, hoặc khó tin, hoặc thèm thuồng hoặc tham lam.
Trong đám đông có mấy người hừ lạnh một tiếng, bọn họ ghét Lý Thất Dạ đến ngứa răng, như có thù hận rất lớn nhưng giận mà không dám nói gì.
Lý Thất Dạ thấy một số người trừng mình đến mắt tóe lửa, nhưng hắn không thèm quan tâm, không để bụng. Trên đời này người hận Lý Thất Dạ thấu xương đếm không hết, cho nên hắn không để ý.
Lý Thất Dạ leo lên bến sông rồi Kim Qua ngồi trong Hoàng Kim Miếu mở miệng nói:
– Vượt qua bỉ ngạn, Lý đạo hữu đúng là tài tuyệt thế.
Giọng Kim Qua như đá vàng leng keng chắc chắn, tràn ngập sức hấp dẫn.
Kim Qua mở miệng, mọi người nhìn gã và Lý Thất Dạ. Người trong thiên hạ đều biết ân oán giữa hi người, Kim Qua và Lý Thất Dạ có thù không đội trời chung. Hiện tại rất nhiều người tò mò là Lý Thất Dạ và Kim Qua lại gặp nhau, hai người có liều mạng không?
Nhưng Kim Qua lên tiếng khiến đám người bất ngờ. Kim Qua cùng Lý Thất Dạ có thù không đội trời chung, hiện tại gã khen hắn, mọi người thật khó tin.
Lý Thất Dạ liếc qua Kim Qua, Tần Bách Lý, cười nói:
– Chỉ là vượt sông nhàm chán, không tính là tài tuyệt thế gì.
Chỉ là vượt sông nhàm chán, câu này khiến những người có mặt không biết nên nói cái gì, á khẩu thật lâu. Thượng Thần còn không vượt qua Sông Hằng được nhưng Lý Thất Dạ nói chỉ chỉ là vượt sông nhàm chán, câu này bá khí biết bao, tiếu ngạo vạn cổ. Những người trước đó khổ sở vượt Sông Hằng thật là nhỏ yếu trước câu nói của Lý Thất Dạ.
Nhưng lúc này không ai cảm thấy đệ nhất hung nhân buông lời ngông cuồng, không ai cho rằng hắn cuồng vọng vô tri. Lý Thất Dạ có thể sống trở về từ bỉ ngạn đã đủ tư cách nói câu đó.
Tần Bách Lý cười khổ nói:
– Bằng vào câu này của Lý đạo huynh đủ tiếu ngạo vạn cổ.
Phải công nhận Lý Thất Dạ có tư cách nói câu đó, vì Đại Đế Tiên Vương còn không dám tùy tiện vượt Sông Hằng, hắn chẳng những vợt qua Sông Hằng còn sống quay về.
Thấy Lý Thất Dạ, Kim Qua, Tần Bách Lý gặp mặt nhưng không có mùi thuốc súng, dù đối địch nhau nhưng không nghiến răng nghiến lợi làm đám người có mặt thán phục, lồng ngực rộng lớn như thế phàm phu tục tử không thể so sánh.
Có lão nhân cảm thán rằng:
– Nhân kiệt có khác, lồng ngực rộng lớn như thế phàm phu tục tử chúng ta làm sao sánh bằng.
Đổi lại người khác thấy Lý Thất Dạ giết tiểu cữu tử, nhạc phụ của mình đã sớm liều mạng xông lên.
Lý Thất Dạ cười cười nhìn hai người ngồi trong Hoàng Kim Miếu, chậm rãi nói:
– Trong miếu giấu hai cực binh ghê gớm, các người có thể thử xem.
– Miếu này có quá nhiều báu vật.
Tần Bách Lý vỗ tay cười nói:
– Ta cùng Kim Qua huynh đã nghiên cứu rất lâu nhưng tài của ta có hận, không nhận biết hết tiên phẩm. Nếu Lý đạo huynh có hứng thú thì đi vào ngồi xem?
Kim Qua lên tiếng:
– Đúng rồi, ngươi và ta cược một ván xem sao?
Kim Qua khí như thần nhạc, nguy nga không thể lay động ung dung nói:
– Ta lấy mỹ lệ xưng bá thế gian, Lý đạo hữu thì yêu diễm kinh thế, ta rất muốn thấy yêu diễm tuyệt thế của Lý đạo hữu.
Thấy Kim Qua mời Lý Thất Dạ tham gia cá cược, có người mí mắt co giật nói:
– Sắp bắt đầu sao?
– Đây sẽ là trận long tranh hổ đấu sao?
– Có lẽ đây là cơ hội tốt để Kim Qua báo thù cho tiểu cữu tử, nhạc phụ của mình.
Có cường giả suy đoán rằng:
– Trong Hoàng Kim Miếu người nào không giữ được đạo tâm trước sẽ chết trước, đây cũng là trận chiến tranh.
Lý Thất Dạ nhìn Kim Qua, cười hỏi:
– Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?
– Hôm nay chúng ta không cược vật tục, chỉ chứng đạo tâm.
Giọng Kim Qua như đá vàng nói:
– Tuy Lý đạo hữu giết tiểu cữu tử, nhạc phụ của ta, món nợ này phải tính, rồi sẽ có lúc tính sổ, nhưng hôm nay chúng ta không bàn ân oán thế tục. Mọi người ngồi ở đây chỉ bàn đại đạo, chứng đạo tâm, đừng để tục khí dính vào luận đạo.
Kim Qua đã nói rất rõ ràng, sáng tỏ.
Dù là cường giả tu sĩ bách tộc cũng tặc lưỡi khâm phục lòng dạ Kim Qua:
– Không uống là tài năng ngút trời, không uổng là Đại Đế tương lai. Bằng vào sự quyết đoán này Kim Qua có tư cách vấn đỉnh Thiên Mệnh, có tư cách trở thành Đại Đế.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Nếu muốn chứng đạo tâm thì Lý Thất Dạ ta nói thứ hai, trên đời không có người dám nói đệ nhất. Các ngươi muốn cược chứng đạo tâm với ta thì thua là cái chắc, sẽ chịu thiệt.
– Kiêu ngạo quá!
Mọi người líu lưỡi, đám người nhìn nhau.
Có người nói:
– Có mùi coi khinh tất cả Đại Đế Tiên Vương, hắn không sợ vời địa địch cho mình sao?
– Lý đạo huynh nói vậy càng làm ta sục sôi đấu chí.
Tần Bách Lý cười to bảo:
– Đại đạo vạn pháp, chúng ta khó vợt qua người đi trước, chỉ có đạo tâm là đáng để cố gắng rèn luyện. Lý huynh nói làm ta rất mừng khi gặp đối thủ.
– Đại đạo có gì không thể được!
Kim Qua bá khí nói:
– Cho dù Lý đạo hữu có được đạo tâm đệ nhất thiên hạ thì Kim Qua ta đây vẫn chấp nhận cược một phen, chưa cược sao biết thắng hay thua?
Tần Bách Lý và Kim Qua đều có khí vương bá, bọn họ không phải loại người giương nanh múa vuốt, khí thế nuốt người nhưng nói mỗi câu leng keng chắc chắn, tràn đầy bá khí, khiến người kính nể.
Dù là lòng dạ hay thần thái thì khó ai soi mói Tần Bách Lý, Kim Qua được, khiến người cảm thán.
Cường giả tu sĩ của tộc nào đều tán một câu:
– Nam nhi như vậy muốn không danh chấn thiên hạ cũng khó.
– Làm nhân kiệt nên như vậy.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Thú vị, các ngươi đã có hứng thú như vậy thì được thôi, ta chơi với các ngươi là được, để xem các ngươi có thể cược được mấy ván.
Lý Thất Dạ đi vào Hoàng Kim Miếu.
Tề Lâm Đế Nữ không theo sau, nàng không muốn xen vào ván cược này vì đây là sân nhà của Lý Thất Dạ.