Lúc này, Lâm Diệc Tuyết quỳ xuống đất, "phanh phanh phanh", nàng dập đầu với Lý Thất Dạ, hơn nữa dập đầu rất mạnh, cái trán đập mạnh lên sàn nhà, đập chảy máu đầu, máu tươi từ trên trán chảy xuống.
- Xin công tử từ bi.
Ngô Hữu Chính cũng đi vào, quỳ xuống, cũng liên tục dập đầu.
Lâm Diệc Tuyết không rên rỉ kêu đau, dập đầu hết cái này đến cái khác. Lúc này máu tươi đã nhuộm đỏ sàn nhà, máu tươi như trút, nhuộm đỏ luôn cả quần áo của nàng.
Lúc này, Lý Thất Dạ mới chậm rãi mở mắt, nhìn Lâm Diệc Tuyết máu me đầy mặt, hắn thở dài.
- Thôi, nể tình nhà ngươi, ta sẽ cứu bọn họ một mạng.
Lý Thất Dạ bất đắc dĩ, khoát nhẹ tay áo.
- Cám ơn công tử từ bi.
Lúc này Lâm Diệc Tuyết trào nước mắt, dập đầu thật mạnh.
Ngô Hữu Chính cũng dập đầu chảy máu, máu tươi chảy xuống.
- Đi băng bó đi.
Lý Thất Dạ nhìn bọn họ, thở dài khe khẽ, nói:
- Ta cứu được bọn họ nhất thời, nhưng không cứu được bọn họ cả đời. Tương lai các ngươi phải dựa vào chính bản thân mình, đạo thống này phải dựa vào các ngươi lớn mạnh. Bằng không, các ngươi mãi mãi cũng chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi.
- Chúng ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ cố gắng.
Bất giác, Lâm Diệc Tuyết khóc ướt cả mặt, siết chặt nấm đấm.
Từ trước tới giờ nàng luôn cảm thấy mình rất hạnh phúc. Già trẻ trong môn phái sủng ái nàng, hơn nữa Minh Lạc thành vẫn luôn bình yên vô sự, mặc dù có hơi nhỏ yếu, thế nhưng nàng hết sức thỏa mãn thời gian yên bình hạnh phúc như thế.
Tuy nhiên, khi đại nạn lâm đầu, nàng mới phát hiện mình nhỏ yếu như thế, bất lực như thế, không thể bảo vệ được gia viên của mình, không thể bảo vệ được người thương yêu mình. Nếu như Lý Thất Dạ không ra tay thì Sơ Thạch tông đã bị tiêu diệt từ lâu lắm rồi, càng khỏi phải nói tới chuyện che chở Minh Lạc thành, che chở con dân bách tính của Minh Lạc thành.
- Đại đạo nhiều gian khó, hy vọng các ngươi có thể luôn luôn vươn lên, ngẩng đầu tiến về phía trước.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Chỉ khi nào bản thân các ngươi cường đại rồi thì mới có thể bảo vệ được thứ mà mình muốn bảo vệ, bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ.
- Ta sẽ ghi nhớ lời dạy của công tử.
Giọng nói của Lâm Diệc Tuyết run rẩy, nội tâm phức tạp đủ mùi vị. Bây giờ, trong thế giới này chỉ có Lý Thất Dạ có thể ra mặt giúp nàng mà thôi.
Ngày thứ hai, Khách Minh tiếp tục cử hành huyết tế. Hôm nay, Lục Bào Thiên Khách vẫn đích thân tọa trấn, đệ tử cường giả Khách Minh áp giải bình dân bách tính tới.
Hôm nay, tu sĩ cường giả tụ tập quan sát nhiều hơn, có rất nhiều tu sĩ cường giả đi tới quan sát, có người đứng trên tường thành, có người ẩn vào hư không, càng có người đứng chụm thành đoàn...
Lúc này, Lục Bào Thiên Khách lạnh lùng ngồi trên đài, thần thái lạnh băng. Theo hắn thấy, bình dân bị huyết tế chỉ là sâu kiến, sự sống chết của bọn họ không đủ thành đạo.
Lục Bào Thiên Khách đích thân tọa trấn ở nơi này, không chỉ tránh có người can thiệp bất bình, mà còn đề phòng có người nổi lòng tham. Bởi vì hắc thạch trên thị trường có giá trên trời, không chừng có người nổi lòng tham, bất ngờ ra tay cướp giựt hắc thạch.
- Khách Minh lại sắp thu hoạch không ít hắc thạch.
Nhìn thấy từng dãy bình dân bách tính bị áp giải tới, có người nói nhỏ:
- Khách Minh bội thu à nha.
- Đúng vậy, khó trách Khách Minh lại ra tay độc ác như thế. Tính thử thì lần này Khách Minh sẽ lũng đoạn thị trường hắc thạch, sau khi huyết tế xong thì hắc thạch trong tay bọn họ sẽ nhiều hơn tất cả hắc thạch của mọi người cộng lại.
- Xem nào, bình dân cùng tu sĩ Minh Lạc thành rơi vào tay Khách Minh có khoảng sáu bảy vạn.
Có cường giả đánh giá, nói:
- Sau khi huyết tế xong thì Khách Minh có thể thu được ngàn viên hắc thạch hoặc nhiều hơn, đúng là phát tài lớn.
- Tài sản khổng lồ như thế, nhất là hắc thạch có thể ích thọ duyên niên, khó trách Ngũ Đại Thiên Khách không tiếc dùng tới thủ đoạn này. Hồi báo phong phú như vậy, sợ rằng đã được Hươu Khách Ông cho phép, nên Khách Minh mới dám buông tay làm như thế.
Có lão tổ thế gia nói thầm.
- Lần này Khách Minh giàu to rồi.
Không ít người hâm mộ.
Lúc này, không còn ai chú ý tới bình dân bách tính nữa. Thậm chí, đã không còn ai quan tâm tới sự sống chết của bình dân bách tính nữa.
Trong mắt bọn họ, mấy vạn bình dân bị huyết tế chỉ là chuyện cỏn con. Thứ mà bọn họ quan tâm hơn đó chính là Hắc Minh rốt cuộc lấy được bao nhiêu hắc thạch trong lần huyết tế này.
Còn những bình dân bách tính bị áp giải, bọn họ không thể làm gì cả, ai cũng trắng tái mặt mày. Trước mặt Khách Minh, bọn họ giống như giun dế, mọi sự phản kháng đều vô dụng. Nói khó nghe thì một ngón tay của cường giả Khách Minh cũng có thể nghiền chết bọn họ.
Vào lúc này, bọn họ chỉ biết nhận mệnh mà thôi, cúi thấp đầu, yên lặng chờ đợi tử vong.
- Chuẩn bị.
Sau khi bình dân bách tính bị áp giải tới, Lục Bào Thiên Khách ra lệnh.
Lúc này, đao phủ đã giơ sẵn đồ đao, đồ đao trong tay chớp lóe.
- Một đám ngu xuẩn, quấy rầy ta ngủ ngon.
Ngay khi mọi người nín thở chờ đợi đồ đao rơi xuống thì một giọng nói lười biếng vang lên.
Trong thời điểm yên tĩnh như thế này đột nhiên xuất hiện giọng nói như thế, hơn nữa giọng nói này còn khinh bỉ tất cả mọi người, khiến tất cả mọi người choáng váng, không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một thanh niên chậm chạp đi tới, dáng vẻ lười nhác, hơn nữa còn ngáp một cái, mệt mỏi vươn người.
Phía sau là Lâm Diệc Tuyết cùng Ngô Hữu Chính đi theo. Khi nhìn thấy Lâm Diệc Tuyết cùng Ngô Hữu Chính, không ít bình dân bách tính lập tức nhìn thấy hy vọng, bên trong ánh mắt tuyệt vọng dấy lên ánh sáng hy vọng.
- Đệ nhất hung nhân.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ uể oải đi tới, không ít người hét lên.
"Sa"
Lúc này, hiện trường dọn ra một con đường, vô cùng ngay thẳng, tốc độ rất nhanh. Trong nháy mắt, tất cả mọi người lùi lại, không ai dám cản đường hắn.
Đây chính là thế giới của cường giả, khi ngươi đủ mạnh rồi thì sẽ khiến người ta vô cùng kính sợ.
Hai ngày trước đệ nhất hung nhân ra tay tiêu diệt chiến hạm đoàn của Tàng Kim Động, tiêu diệt Thập Đại Kim Cương, uy danh như rồng, hơn cả Đoạn Ngọc Chân Đế cùng Mộc Kiếm Chân Đế. Mọi người biết, đệ nhất hung nhân không chỉ cường đại vô song, mà hắn cũng như danh hiệu của hắn, là một người hung ác tàn khốc, một câu không hợp thì ra tay diệt cả nhà ngươi.
- Đệ nhất hung nhân.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ xuất hiện, không ít người kính sợ, đồng loạt nhìn Lý Thất Dạ, sau đó lại có người nhìn Lục Bào Thiên Khách.