Nhìn Phàn Quý Hưng mình mặc đế y, tay cầm cự thuẫn, có người thì thào rằng.
- Chỉ với một thanh kiếm trúc, sợ rằng không thể phá được đế y.
Ngay cả lão tổ đạo thống cũng cảm thấy Lý Thất Dạ không thể phá được đế y, dù sao đây chỉ là một thanh kiếm trúc bình thường mà thôi.
- Sai lầm lớn.
Có nguyên lão thế gia lắc đầu, nói rằng:
- Sợ rằng cái người tên Lý Thất Dạ này cũng không ngờ tới Phàn lão lại có đế y. Một thanh kiếm trúc mà muốn phá vỡ đế y, chuyện không thể nào.
Nhìn đế y lan tỏa đế uy trên người Phàn Quý Hưng, mọi người đều cho rằng Lý Thất Dạ không thể giết Phàn Quý Hưng trong một chiêu kiếm, thậm chí còn không thể phá vỡ đế y.
- Tốt lắm, vậy thì bắt đầu đi.
Lý Thất Dạ từ từ giơ kiếm trúc lên, vô cùng tùy ý, không hề có một chút kiếm khí nào.
Trên thực tế thứ mà Lý Thất Dạ sử dụng không phải là kiếm đạo, bởi vì thứ mà hắn thi triển không phải là kiếm chiêu, mà là Thể Thư. Thế nhưng, Thể Thư lúc này không còn là Thể Thư trước kia nữa. Lý Thất Dạ đã mở lại Thể Thư, vì vậy sau này Thể Thư không còn gọi là Thể Thư nữa.
"Đùng ---" Trong nháy mắt, cự thuẫn của Phàn Quý Hưng dâng trào ánh sáng, hắn gầm lên:
- Thuẫn Ngự Vạn Ma ---
Trong nháy mắt, cự thuẫn của hắn trở nên cực kỳ cao lớn, cao ngàn tỉ dặm, ngăn trở cửu thiên thập địa, bọc chặt lấy thân thể của hắn.
Đồng thời, chỉ nghe thấy một tiếng hót "Ríu rít", chỉ thấy toàn thân Phàn Quý Hưng dâng trào ánh lửa nóng rực, thanh loan khép hai cánh lại, nháy mắt che chắn vạn giới, trấn giữ không gian, bảo vệ toàn thân Phàn Quý Hưng.
Tiếng nổ vang "đùng, đùng, đùng" vang bên tai không dứt. Chỉ thấy đề uy tăng vọt điên cuồng, ánh sáng dâng trào điên cuồng. Trong nháy mắt, ánh sáng phình lớn như muốn nổ tung.
- Thủ hộ ---
Trong tiếng hét dài, mọi người tựa như nhìn thấy được một bóng người vĩ đại che chở Phàn Quý Hưng. Đồng thời bóng người vĩ đại này chưởng tay xuống, muốn hủy diệt vạn vực thiên địa.
"Đùng ---"
Tiếng nổ lan truyền, bàn tay khổng lồ vẫn chưa chưởng xuống tới thì đại địa đã xuất hiện vết nứt. Đây không chỉ là phòng thủ thôi mà còn kết hợp cả công lẫn thủ.
"Phốc ---"
Lý Thất Dạ lập tức ra tay. Một chiêu kiếm được vung ra, vượt qua vạn cổ, thời gian giống như chảy ngược, tất cả mọi người cảm thấy mình như đang đi lùi, thậm chí có lão niên đi lùi về thời niên thiếu, trong hoảng hốt mọi người cảm nhận được một loại ảo giác không thể diễn tả bằng lời.
"Ầm ---"
Trong nháy mắt, chiêu kiếm này đâm trúng. Thế nhưng chiêu kiếm của Lý Thất Dạ quá nhanh, không ai có thể nhìn rõ chiêu kiếm này của Lý Thất Dạ.
Chỉ lát sau, mọi người hoàn hồn lại. Chỉ thấy cự thuẫn vẫn sừng sững không ngã, áo lông chim vẫn tỏa ra từng luồng ánh sáng, bóng người vĩ đại vẫn đứng yên tại chỗ.
Thân thể của Phàn Quý Hưng vẫn đứng vững tại chỗ, dường như không hề bị thương chút nào.
- Kết thúc rồi?
Nhìn thấy như vậy, nhất thời mọi người không nhìn ra ai thắng ai thua.
"Răng rắc ---" Lúc này kiếm trúc trong tay Lý Thất Dạ xuất hiện vết nứt, sau đó cả thanh kiếm đổ nát, mãnh vỡ rơi rụng khắp nơi.
- Thua rồi ---
Nhìn thấy kiếm trúc của Lý Thất Dạ vỡ vụn rơi xuống đất, tất cả mọi người đã biết được kết quả. Chiêu kiếm của Lý Thất Dạ không thể công phá được phòng thủ của đế y.
- Đế y dù sao cũng là đế y, được may bởi Chân Đế, có sức mạnh vô địch. Sức mạnh này, Chân Thần đăng thiên không thể so sánh được.
Có lão tổ đạo thống biết Chân Đế mạnh như thế nào, thì thào rằng.
- Lý Thất Dạ quá bất cẩn. Chỉ một thanh kiếm trúc, làm sao có thể công phá được đế y, đây là chuyện không thể nào. Người này quá ngông cuồng rồi, lần này tự đánh mặt mình rồi.
Cũng có tu sĩ cười trên sự đau khổ của người khác.
"Ầm ---" Ngay lúc này, khi mọi người chưa hoàn toàn tỉnh táo thì chỉ thấy cự thuẫn cao ngàn tỉ trượng lập tức đổ nát. Chỉ thấy bóng người vĩ đại phai mờ, thanh loan thì rên rỉ một tiếng rồi cũng vỡ vụn ngay lập tức.
"Bồng ---" Một trận gió nhẹ thổi qua, chỉ thấy đế y trên người Phàn Quý Hưng hóa thành bột mịn. Sau khi gió nhẹ thổi qua thì theo gió tan biến vào giữa thiên địa.
Lúc này mọi người thấy đôi mắt của Phàn Quý Hưng trợn trừng, miệng ngoác thật lớn, hắn tựa như muốn liều mạng nói gì đó, thế nhưng miệng mồm co giật, không tài nào nói được.
Lúc này mọi người mới thấy yết hầu của Phàn Quý Hưng chảy máu, một vệt vết thương xuất hiện, hơn nữa vết thương này còn từ từ lan rộng, cuối cùng trở thành một cái lỗ máu.
"Ầm ---"
Cuối cùng, thân thể của Phàn Quý Hưng ngã xuống mặt đất, bốc lên tầng tầng tro bụi.
Lúc này, ngay chính bản thân Phàn Quý Hưng cũng không tin nổi. Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng dù hắn mình mặc đế y, dù hắn tay cầm cự thuẫn, thế nhưng cũng không thể ngăn cản được một chiêu kiếm của Lý Thất Dạ. Không thể nào... hắn không tin thế gian này lại có chuyện một thanh kiếm trúc có thể công phá được đế y.
Trên thực tế không chỉ một mình Phàn Quý Hưng không tin mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều cũng không tin, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Nhất là những người vừa rồi cho rằng Lý Thất Dạ đã thua càng cảm thấy xấu mặt, giống như Lý Thất Dạ bạt tay vào mặt bọn họ vậy.
Mọi người rất khó tin, một chiêu kiếm phá hủy đế y, giống y như chuyện thần thoại, quá sức khó tin. Chuyện này có nói thì cũng không ai tin tưởng.
- Một kiếm phong tình, tốc độ nhanh chậm mà thôi.
Lý Thất Dạ hời hợt nói:
- Xuyên qua tất cả, mọi thứ đều trở về bản nguyên.
Chiêu kiếm này của Lý Thất Dạ quá nhanh, đã vượt qua phạm trù kiếm đạo. Chiêu kiếm này xuyên qua tời gian, quy nguyên bản nguyên. Trước chiêu kiếm này, đế y làm sao cản nổi, chỉ trừ phi Lý Thất Dạ để cho chiêu kiếm này chậm lại.
Hồi lâu sau, thời gian mới trôi chậm, cứ như vừa rồi thời gian dừng chảy, tới bây giờ thì thời gian mới bắt đầu trôi.
"Ầm, ầm, ầm" Lúc này, trên bầu trời truyền tới tiếng va chạm, bừng tỉnh mọi người khỏi cơn chấn động. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Bình Thành công tử cùng Kiếm Tôn chiến với nhau vô cùng rực lửa.
Kiếm Tôn một kiếm nơi tay, tung hoành mọi nơi, rất có tư thế không ai cản nổi. Còn Bình Thành công tử thì đánh xuống từng thanh kiếm trúc, giống như có vô tận kiếm trúc, cho dù kiếm trúc của hắn có bị Kiếm Tôn đánh vỡ thì vẫn có kiếm trúc lít nhít đánh về phía Kiếm Tôn. Không ai biết cuối cùng hắn có bao nhiêu kiếm trúc.
Lúc này, Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn trời, lạnh nhạt nói:
- Quá chậm, có cần ta đánh một kiếm không.