Bây giờ Lý Thất Dạ giơ một cánh tay khiêu chiến năm người bọn họ, đúng là quá coi thường bọn họ. Nhìn khắp Đế Thống Giới, không có bất kỳ ai dám nói như vậy hết.
- Thằng nhóc con, nói chuyện coi chừng cắn lưỡi.
Độc Phượng Thần Cơ cười duyên, nói rằng:
- Lời nói ra thì như nước giội đi, ngươi phải cẩn thận lời nói của mình.
- Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, cần gì phải cẩn thận lời nói.
Lý Thất Dạ cười tùy ý, lạnh nhạt nói rằng:
- Ta cũng không muốn ra tay đâu, lỡ như truyền ra ngoài, người khác nói ra ăn hiếp người già kẻ yếu, như vậy chẳng phải sẽ hủy hoại anh danh của ta hay sao.
Bị Lý Thất Dạ coi thường như thế, sắc mặt của đám người Cuồng Ngưu, Bát Tí Kim Long khó coi cực điểm. Lý Thất Dạ đơn giản là đang chỉ vào mũi bọn họ mắng lớn, vả một cái tát thật mạnh vào mặt bọn họ.
Có câu nói này nói rất hay, ngay cả tượng đất cũng có ba phần tính bùn. Huống chi bọn họ đều là ác nhân hung danh hiển hách, bị Lý Thất Dạ gây hấn như thế, bọn họ làm sao nuốt trôi nổi cơn tức này chứ?
- Khẩu khí thật lớn...
Cuồng Ngưu tính tình nóng nảy nhất, tức giận gầm lên, nói rằng:
- Tiểu tử, nếu ngươi đã cuồng vọng như thế, vậy thì hãy ăn một sừng của lão ngưu ta!
Nói xong, Cuồng Ngưu hơi cúi đầu, "đùng" một cái, sừng trâu của hắn như một ngọn thương đâm thẳng về phía Lý Thất Dạ.
Sừng của Cuồng Ngưu là một kiện bảo vật cứng rắn vô song, có thể chọi cứng với mọi binh khí, thậm chí có thể xuyên thủng mọi phòng thủ. Cái sừng này là một món bảo vật hết sức nghịch thiên.
Sừng trâu đâm tới, chỉ nghe "đùng", không gian bị đâm thủng, xuất hiện lỗ đen đáng sợ. Sừng trâu đâm thẳng vào lồng ngực của Lý Thất Dạ, nhanh như thiểm địa, tiếng nổ đùng đoàng vang liên miên. Sừng trâu này đâm tới, có thể đâm thủng cả đại địa.
"Phanh..."
Lý Thất Dạ xòe tay, sừng trâu đâm vào bàn tay Lý Thất Dạ, hoa lửa tung tóe, thế nhưng lại không thể làm Lý Thất Dạ tổn thương mảy may.
Nhìn thấy màn này, đám người Bát Tí Kim Long biến sắc. Bởi vì bọn họ đã từng giao thủ với Cuồng Ngưu, biết sừng của Cuồng Ngưu sắc bén như thế nào. Nếu như đối cứng thì ngay cả binh khí của bọn họ cũng sẽ bị đâm thủng, thế nhưng bàn tay của Lý Thất Dạ vậy mà lại không bị đâm thủng.
"Răng rắc..."
Ngay khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì Lý Thất Dạ tiện tay bẻ một cái, sừng trâu của Cuồng Ngưu bị Lý Thất Dạ bẻ gãy, máu me bắn tung tóe.
"Phanh..."
Lý Thất Dạ ấn tay, đập lên đầu Cuồng Ngưu. "Đùng" một cái, thân thể cao lớn của Cuồng Ngưu đổ ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, hai mắt choáng váng, nhất thời không thể đứng dậy được.
Màn này khiến đám người Bát Tí Kim Long biến sắc. Ngoại trừ Bệnh Quân ra thì thực lực của Cuồng Ngưu tương đương với bọn họ, bây giờ lại bị Lý Thất Dạ tay không đánh bại, đúng là không sao tưởng tượng nổi, khiến cho bọn họ chấn động, khiến cho bọn họ khiếp sợ.
- Ta tới...
Nhìn thấy Cuồng Ngưu bị đánh bại, Bát Tí Kim Long gào lên.
"Rống..."
Nộ long rít gào, Bát Tí Kim Long ra tay, nháy mắt có tám con kim long bay lên trời, tám cánh tay của hắn hóa thành tám con kim long vô cùng khổng lồ, mỗi con kim long đều giương nanh múa vuốt, xé nứt thiên địa, long tức cuồn cuộn như vũ bão quét ngang trăm vạn đại địa.
"Đùng..."
Theo tiếng hét của Bát Tí Kim Long, tám cánh tay đồng thời trấn sát xuống, tiếng rít "ô" vang lên, tám con kim long rít gào, lao xuống Lý Thất Dạ.
Thử tưởng tượng mà xem, tám con kim long cùng lao xuống, uy lực to lớn biết mấy. Khi tám con kim long vươn lợi trảo thì có thể xé rách đại địa thành từng mảnh vụn.
"Phanh phanh phanh"
Ngay lúc này, từng tiếng va chạm vang lên. Khi đám người Viêm Vũ Sinh thấy rõ thì đã thấy Lý Thất Dạ vồ tay nắm chặt cổ của tám con kim long, nhấc tám con kim long lên cao rồi đập mạnh xuống đất.
Đập tám con kim long xuống đất, chính là đập Bát Tí Kim Long xuống đất.
"Phanh phanh phanh"
Tiếng va chạm vang lên, mặt đất nứt toát, xuất hiện khe hở. Tám con kim long máu chảy thênh thang, trong nháy mắt, hắn bị đập máu me đầy mình.
- A...
Lúc này, Bát Tí Kim Long hét thảm. "Xuy" một tiếng, tám cánh tay của Bát Tí Kim Long bị Lý Thất Dạ xé đứt, Bát Tí Kim Long trở thành Vô Tí Kim Long.
Một màn này chỉ phát sinh trong nháy mắt mà thôi, đơn giản thô bạo, máu me đầm đìa.
- Thằng nhóc con, chớ có làm dữ.
Nhìn thấy Bát Tí Kim Long thảm bại, Độc Phượng Thần Cơ rít lên. "Ông", nàng vừa dứt lời, chỉ thấy phía sau nàng ánh lửa ngập trời.
Trong nháy mắt, hào quang vô cùng vô tận vụt sáng, muôn màu muôn vẻ, hết sức xinh đẹp. Ánh lửa ngút trời giống như khổng tước xòe đuôi, che kín thiên địa.
"Xuy xuy xuy..."
Ánh lửa ngút trời bắn ra ngàn tỉ ánh sáng màu đen, ánh sáng màu đen như độc châm bắn về phía Lý Thất Dạ.
Mặt khác ánh sáng màu đen này vô thanh vô tức, tốc độ nhanh như thiểm điện. Khi ánh sáng màu đen bắn tới như cuồng phong vũ bão thì đơn giản có thể bắn thiên địa thành cái sàng.
"Tư..."
Ngay cả cát vàng bị ánh sáng màu đen bắn trúng cũng bốc lên khói đen, lập tức bị ăn mòn.
Đối mặt với đòn tấn công khủng bố này, Lý Thất Dạ không hề chóp mắt, chỉ xòe năm ngón tay, gảy một cái.
"Ba ~"
Toàn bộ không gian gợn sóng. Trong tiếng "ba" này, ánh sáng màu đen ngập trời lập tức tan vỡ, biến mất không thấy tăm hơi.
"Phanh"
Độc Phượng Thần Cơ chưa kịp phản ứng thì đã bị bàn tay của Lý Thất Dạ bắt lấy, ánh lửa ngút trời sau nàng cũng tắt lịm.
"Phanh..."
Độc Phượng Thần Cơ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lý Thất Dạ trấn áp, toàn thân bị trấn áp trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
- Tiểu tử, ăn ta một quạt...
Thấy Độc Phượng Thần Cơ thất bại, Viêm Vũ Sinh ra tay, quạt cây quạt trong tay.
"Đùng..."
Chân hỏa ngập trời, thiêu cháy vạn vực. Trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa bị chân hóa khủng bố vô song bao phủ. Chân Hỏa Phiến quạt một cái, có thể đơn giản đốt cháy một tông môn thành tro bụi, kinh khủng vô song.
"Tư tư tư"
Bị chân hỏa thiêu cháy, đầy trời cát vàng hòa tan, kết thành từng khối dung nham, giống như núi lửa bùng nổ.