Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi vừa phát ra tiếng huýt sáo thì tất cả Hỏa Thần Nha trên bầu trời lập tức sà xuống, bùm một tiếng ngọn lửa bùng cháy dữ dội, trong khoảnh khắc đó giống như ngàn vạn mũi tên lửa bắn hướng Lý Thất Dạ.
Bầu trời ngập ánh lửa, tất cả ánh lửa bắn hướng Lý Thất Dạ. Khi nhiều Hỏa Thần Nha sà xuống có một chuỗi tiếng nổ trầm đục như các thiên thạch từ trên trời giáng xuống.
Các Hỏa Thần Nha nhanh như tia chớp đã đến trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ, hắn vẫn đứng yên hồn nhiên không nhúc nhích.
Thấy Hỏa Thần Nha sà xuống, Triệu Thu Thực hoảng sợ hét to:
- Cẩn thận, mau tránh...!
Lý Thất Dạ chỉ ngước đầu lên, cười há mồm.
Phừng!
Miệng Lý Thất Dạ phun ra lửa, thoạt trông chỉ là lửa bình thường. Nhưng khi lửa phun ra thì có tiếng hét, tất cả Hỏa Thần Nha người bốc cháy. Nhưng vì Hỏa Thần Nha vốn tự phát ra lửa, nên lửa của Lý Thất Dạ dính vào người chúng nó trông như không sao hết.
Ngọn lửa nhìn như bình thường dính vào người Hỏa Thần Nha làm chúng nó hét rầm lên sau đó bị đốt thành tro.
Phi Mã Thần Tiễn nhìn ngàn vạn con Hỏa Thần Nha mình khổ công nuôi bị đốt ra tro, gã hét to:
- Nguy rồi!
Nhưng lúc này mọi thứ đã muộn, chút đốm lửa dính trên người Phi Mã Thần Tiễn, phừng một tiếng người gã cháy lửa.
Nhìn mình bốc lửa, ban đầu Phi Mã Thần Tiễn không kinh, tay bắt ấn thần quyết đóng băng vạn vật hòng dập lửa:
- Diệt!
Nhưng vô dụng, trong tiếng xèo xèo tất cả băng sương bị hòa tan.
Phi Mã Thần Tiễn hét thảm:
- A!
Vì lửa chui vào người Phi Mã Thần Tiễn, dù toàn thân gã huyết khí bàng bạc, lực lượng cường đại không gì sánh được trấn áp vẫn không dập tắt lửa được.
Phi Mã Thần Tiễn lăn lộn dưới đất nhưng lửa không giảm bớt, đau đớn vô cùng. Phi Mã Thần Tiễn hét rầm lên.
Lý Thất Dạ cười nhàn nhãn nói với Phi Mã Thần Tiễn lăn lộn dưới đất:
- Chạy đi, chạy càng nhanh càng có cơ hội vứt bỏ nó.
Phi Mã Thần Tiễn nghe vậy bật dậy co cẳng chạy, quá nhiên lửa trên người gã giảm nhỏ chút. Phi Mã Thần Tiễn dốc hết sức chạy vắt giò lên cổ xa phía chân trời, nhìn kỹ thì gã kéo đuôi lửa dài vụt qua bầu trời. Ngọn lửa đốt sau mông Phi Mã Thần Tiễn, nhìn như mông gã phun lửa, đưa gã đến chân trời.
Khi Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi biến mất phía cuối trời, không chỉ nhóm Triệu Thu Thực, đệ tử Nhân Mã tộc trợn mắt há hốc mồm nhìn. Thủ lĩnh của bọn họ là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, thực lực ngập trời, hiện tại thế nhưng chật vật bỏ chạy, nếu không thấy tận mắt thì họ không dám tin đây là sự thật.
Đệ tử Nhân Mã tộc khó khăn lấy lại tinh thần, mặt trắng bệch thụt lùi mấy bước, nắm chặt trường cung trong tay làm tư thế phòng ngự chiến đấu.
Lý Thất Dạ liếc bọn họ một cái, lạnh nhạt nói:
- Cút đi, hôm nay tha cho các ngươi một mạng, lần sau còn dám đến thì giết không tha!
Đệ tử Nhân Mã tộc nghe thế như được đại xá, lập tức xoay người bước đi, không dám ở lâu.
Đệ tử Nhân Mã tộc mới đi Lý Thất Dạ lạnh lùng lên tiếng:
- Trở về.
Đám người cứng người lại, không dám lỗ mãng.
Lý Thất Dạ phất tay cười nói:
- Nhắn với nữ đế của các ngươi giùm ta, đang thiếu thị nữ, kêu nàng đến hầu ta đi. Biến.
Đệ tử Nhân Mã tộc giận run, câu này chẳng khác gì vấy bẩn nữ đế của bọn họ, nhưng dù họ tức giận cũng không làm nên chuyện gì, bọn họ đã hiểu rằng Lý Thất Dạ rất mạnh.
Cuối cùng đệ tử Nhân Mã tộc tràn đầy tức giận bỏ chạy.
Nhóm Triệu Thu Thực đứng ngây như phỗng thật lâu nói không ra lời, dù đã tỉnh táo lại cũng không biết nên nói cái gì bây giờ.
Hắn kêu đệ tử Nhân Mã tộc nhắn lại cho Tử Long Nữ Đế, kêu nàng đến làm thị nữ cho hắn, chuyện như vậy bọn họ không dám tưởng tượng, quá rung động lòng người.
Đỗ Văn Nhụy cười cười, đối với gã thì chuyện này nằm trong dự đoán.
Sau khi đệ tử Nhân Mã tộc chạy thật xa, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ra đi, nhìn đủ chưa.
Lý Thất Dạ dứt lời, phía không xa có người ló ra, tay siết chặt binh khí, là Bảo Nguyên Chân Thần lúc trước từng cảnh cáo Lý Thất Dạ.
Bảo Nguyên Chân Thần đột nhiên xuất hiện làm học sinh Tẩy Tội viện giật nảy mình. Có người trốn bên cạnh mà bọn họ không hề phát hiện.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Như thế nào? Còn đang suy xét báo thù với ta?
Lý Thất Dạ hoàn toàn không thèm để Bảo Nguyên Chân Thần vào mắt.
Bị Lý Thất Dạ coi rẻ làm Bảo Nguyên Chân Thần cực kỳ tức giận, lần đầu tiên gã bị coi khinh như vậy, bị xem như con kiến, rồi lại không biết làm sao. Gã bất lực chỉ có thể tức giận, bây giờ Bảo Nguyên Chân Thần đã hiểu rằng Lý Thất Dạ mạnh hơn gã rất nhiều.
Phi Mã Thần Tiễn mạnh hơn gã nhiều còn chịu thiệt lớn trong tay Lý Thất Dạ, bỏ chạy mất bóng.
Bảo Nguyên Chân Thần siết chặt binh khí làm động tác chuẩn bị tùy thời liều mạng, gã nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Thấy Lý Thất Dạ không định trở về, Bảo Nguyên Chân Thần hơi yên lòng, gã hít sâu, cắn răng, biểu tình kiên nghị lạnh lùng nói:
- Chỉ cần ta còn sống thì sẽ không bỏ qua. Ơn một giọt nước báo đáp cả thùng, ta nhất định sẽ báo thù cho Đặng lão!
Lý Thất Dạ nhìn Bảo Nguyên Chân Thần, cười lắc đầu nói:
- Can đảm đáng khen. Cút đi, hôm nay ta tha cho ngươi khỏi chết. Nhưng lần sau sẽ phải chết, ngươi tốt nhất đi xa thật xa, nếu không tự tìm đường chết.
Bảo Nguyên Chân Thần im lặng cất binh khí, chậm rãi bước đi, nhưng trước khi đi gã nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm trịnh trọng nói:
- Ta sẽ báo thù cho Đặng lão, nhất định!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có lòng báo ơn thì rất tốt, đáng tiếc ngươi vĩnh viễn không báo thù được, ngươi chỉ có đường chết.
Bảo Nguyên Chân Thần im lặng rời đi.
Nhìn bóng lưng Bảo Nguyên Chân Thần khuất xa, Đỗ Văn Nhụy lạnh nhạt nói:
- Hắn sẽ không từ bỏ.
Đỗ Văn Nhụy đã gặp qua bao người, gã nhìn ra được Bảo Nguyên Chân Thần dù biết mình không đánh lại Lý Thất Dạ vẫn cố chấp báo thù cho Đặng Nhâm Sâm.
Lý Thất Dạ hờ hững cười nói, hoàn toàn không ngại giết thêm một người:
- Xem ra hắn được ơn huệ không nhỏ.
Đỗ Văn Nhụy lắc đầu nói:
- Hắn rất trọng ân tình, đáng tiếc.
Bảo Nguyên Chân Thần nghe mình phải chết vẫn báo thù cho Đặng Nhâm Sâm, có vẻ như đã nhận ơn huệ rất lớn của gã.
Đỗ Văn Nhụy nói:
- Bảo Nguyên Chân Thần có thành tựu hôm nay có lẽ nhờ Đặng Nhâm Sâm. Làm lão sư của Bắc Viện, Đặng Nhâm Sâm chỉ thuộc hạng trung bình, nhưng sau khi chết còn có người nhớ ơn tình cũng xứng với Đặng Nhâm Sâm đã dạy dỗ giải đáp cho.