Có thể nói, khi Lý Thất Dạ cầm Kim Kiếm trong tay thì rất nhiều người không kịp ra tay. Kim Kiếm vừa hiện, kết cục đã được định sẵn.
Như Liệt Thiên Cuồng Hủy, là bất hủ, hắn rất mạnh. Thế nhưng Kim Kiếm vừa tung ra thì hắn cũng bị kiếm này lấy mạng, không thể làm gì được, đối diện chỉ có tử vong mà thôi.
Thậm chí rất nhiều người ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.
Đương nhiên, chết dưới Kim Kiếm cũng là một loại may mắn. Ít nhất cái chết tới nhanh, đi nhanh, không hề đau đớn. Ngươi còn chưa cảm thấy gì thì tính mạng đã bị cướp đoạt, im lặng rời khỏi thế gian, không hề đau đớn, thậm chí ngay cả cơ hội khủng hoảng cũng không có.
- Vương lão...
Nhìn thấy Liệt Thiên Cuồng Hủy ngã trên mặt đất, Mộc Thiếu Thần quát lớn. Hắn đương nhiên không tiếc tính mạng của Liệt Thiên Cuồng Hủy, mà bởi vì Liệt Thiên Cuồng Hủy là chỗ dựa duy nhất của hắn. Bây giờ Liệt Thiên Cuồng Hủy cũng chết rồi, hắn bây giờ thật sự trở thành một người cô đơn.
- Tới ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn Mộc Thiếu Thần ngơ ngác thất sắc, cười nhạt.
- Ngươi... ngươi đừng có tới đây, đừng có tới đây.
Mộc Thiếu Thần bị Lý Thất Dạ hù bể mật, sắc mặt trắng nhách, liên tục lùi về phía sau. Lúc này hắn hận không thể chạy khỏi nơi này. Thế nhưng hắn lại không thể trốn thoát.
- Yên tâm, sẽ không để ngươi chết ngay bây giờ, ta sẽ để ngươi chết ở Mộc gia.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Mộc Thiếu Thần hoàn toàn biến sắc. Hắn không phải là người ngu, hắn lập tức cảm thấy không ổn, sợ hãi hai chân mềm nhũn.
- Không làm gì cả, ta chỉ nhân từ mà thôi. Ít nhất còn để ngươi chết ở trong nhà của chính mình, ít nhiều gì cũng ấm áp một tí xíu, ôn nhu một tí xíu.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Không thể, ta không thể quay về Đế Thống Giới được. Bản thân ta không thể lên đó nổi, căn bản không thể quay về được.
Mộc Thiếu Thần hét lên.
Nếu như bây giờ có thể quay về Mộc gia thì lẽ nào hắn không muốn quay về ngay hay sao? Bằng sức mạnh của một mình hắn, hắn căn bản không thể đi lên Đế Thống Giới. Tuy rằng hắn còn có thủ đoạn khác, thế nhưng, trong tình huống bình thường thì Mộc gia sẽ không nhận hắn về.
- Vậy hết cách rồi.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:
- Mộc gia sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chết ở Vạn Thống Giới, ngươi nói có đúng không. Khi ngươi thật sự sắp chết, ví dụ như chân mệnh bị thiêu đốt, thì ngươi đoán xem lão tổ tông của các ngươi có để ngươi chết ở nơi này không? Bọn họ ít nhiều gì cũng để lại thủ đoạn trên người ngươi.
- Ngươi... ngươi đừng qua đây, đừng qua đây.
Mộc Thiếu Thần bị hù trắng mặt. Lúc này hắn biết Lý Thất Dạ muốn làm gì, rít gào nói rằng:
- Nếu như ngươi thật sự giết ta thì ngươi sẽ không thể sống thoải mái được đâu. Ở Đế Thống Giới, đại ca của ta chính là Chân Đế vô địch, Mộc gia của ta chính là thế gia mạnh nhất, một tay che trời. Nếu như ngươi giết ta thì chỉ cần ngươi đi lên Đế Thống Giới thì ngươi... ngươi sẽ không có chỗ đặt chân đâu...
Lần này lá gan của Mộc Thiếu Thần bị hù nát rồi. Bởi vì chuyện kinh khủng nhất sắp rơi lên đầu hắn, hắn hét lên, liên tục lui về phía sau.
- Vậy thì sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Như thế chẳng phải vừa lúc hay sao? Cơ hội tốt như vậy, tiêu diệt Mộc gia của ngươi luôn chẳng phải hay sao? Nếu như ngươi đã về, thì hãy ngoan ngoãn chuyển lời cho ta.
- Sau khi trở về, nhớ chuyển lời giúp ta.
Lý Thất Dạ nhìn Mộc Thiếu Thần, nói chậm:
- Ta muốn đi lên Đế Thống Giới, nếu như Mộc gia các ngươi thức thời thì hãy ngoan ngoãn làm người. Bằng không thì ta sẽ tiêu diệt Mộc gia của các ngươi.
- Ngươi... ngươi....
Mộc Thiếu Thần sợ hãi hai chân mềm nhũn, run lên cầm cập, rít gào rằng:
- Ngươi... ngươi muốn tuyên chiến với Mộc gia của ta sao.
- Đúng, ngươi nói không sai, ta đang tuyên chiến với Mộc gia của ngươi đấy.
Lý Thất Dạ cười dịu dàng, nói rằng:
- Nhớ kỹ, nhất định phải chuyển lời của ta! Đệ nhất hung nhân ta muốn tuyên chiến với Mộc gia các ngươi.
Tất cả mọi người rung động nhìn cảnh này. Ở Vạn Thống Giới, có vô số đạo thống nhắc tới Mộc gia là biến sắc. Dù sao thì đây cũng là thế gia mạnh nhất Đế Thống Giới, là một trong ba cự đầu Đế Thống Giới. Đừng nói là Vạn Thống Giới, ngay cả ở Đế Thống Giới thì cũng không nhiều đạo thống dám chọc tới.
Bây giờ đệ nhất hung nhân muốn tuyên chiến với Mộc gia, cách làm hết sức bá đạo.
- Ngươi...
Nhất thời, Mộc Thiếu Thần nói không ra lời, toàn thân run rẩy. Lúc này hắn biết cái chết đang cách mình rất gần.
- Đi thôi, đã tới lúc ra đi rồi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, đưa tay điểm nhẹ.
"Tách" Lý Thất Dạ đưa tay điểm nhẹ, một đốm lửa rơi lên người Mộc Thiếu Thần, lập tức dính chặt Mộc Thiếu Thần.
Đây chỉ là một tí xíu hoa lửa mà thôi, thoạt nhìn rất nhỏ bé, thậm chí có thể thổi tắt nó một cách nhẹ nhõm.
Khi hoa lửa rớt xuống, Mộc Thiếu Thần không phải không giãy dụa. Hắn nhanh chóng lui về phía sau, chớp mắt biến hóa mấy chục loại bộ pháp.
Không thể không thừa nhận Mộc Thiếu Thần rất bác học, mấy chục loại bộ pháp này bao gồm các loại bộ pháp của các đạo thống lớn, hon nữa mỗi loại bộ pháp đều vô đối thiên hạ.
Thế nhưng cho dù tốc độ của hắn nhanh mấy, cho dù bộ pháp của hắn vô đối thiên hạ thì cũng không thể thay đổi được gì. Thực lực hai bên cách nhau quá xa, chỉ cần Lý Thất Dạ muốn tính mạng của hắn, cho dù bộ pháp của hắn lợi hại cách mấy, vô đối thiên hạ cách mấy thì cũng không thể thay đổi được gì cả.
Đốm lửa này vẫn rơi lên trên người hắn. Chút hoa lửa này khi rớt lên trên người hắn thì không có kêu "bùng" rồi thiêu cháy thân thể của hắn, cũng không có bắt lửa trên thân thể của hắn.
Hoa lửa không mạnh mẽ, chỉ là một chút xíu ánh lửa mà thôi. Thậm chí ngươi chỉ cần giơ tay đập một cái thì có thể dập tắt được nó.
Thế nhưng sự thật lại không phải như vậy. Khi hỏa lửa rơi lên người hắn thì như một đốm lửa nhỏ rơi lên tờ giấy. Tuy rằng hoa lửa không đốt cháy tờ giấy này, cũng không có khói xanh bốc lên, thế nhưng thực sự thì hoa lửa đang thiêu đốt tờ giấy.
Chỉ có điều là thiêu đốt bên trong. Giống như một tờ giấy trắng, sau khi bị đốm lửa rơi trúng thì biến thành màu xám. Tuy rằng không nhìn thấy nó bị thiêu đốt, thế nhưng tờ giấy đã bắt đầu biến thành tro, thế nhưng nó vẫn duy trì hình dạng của tờ giấy.