Mục lục
Đế Bá - Yếm Bút Tiêu Sinh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thất Dạ cười nói:

– Luân Hồi Hoang Tổ từng là khởi nguồn hắc ám của một kỷ nguyên, ta nghĩ giết đầu sỏ khác không có sức chấn nhiếp bằng chém ngươi. Người khác chưa chắc mạnh hơn Luân Hồi Hoang Tổ, dù thật sự có người mạnh hơn cũng không có uy danh bằng ngươi.

– Khen làm ta rất vinh hạnh.

Luân Hồi Hoang Tổ hòa nhãn cười nói:

– San bằng hắc ám bắt đầu từ ta, đây là khởi đầu rất có quyết đoán, một bắt đầu rất thông minh.

Nhìn Luân Hồi Hoang Tổ hòa nhã, nghe cách lão nói năng rất khó tưởng tượng đó là đầu sỏ hắc ám ăn ức ức ức vạn sinh linh, khó thể liên tưởng lão nhân hiền hòa này với người gặt vô số mạng sống qua các thời đại. Ngươi không cách nào tưởng tượng lão nhân trước mắt đôi tay dính nhiều máu tươi, lão từng ăn mạng sống, từng giết người đếm không xuể. Rất có thể lão nhân là một trong những kẻ giết nhiều người nhất trong dòng ông thời gian.

– Thế gian có nhiều mị si võng lượng, chẳng qua một số người trốn quá kín, trên đời không có ghi chép về bọn họ, khiến người khó mà tìm dấu vết.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

Chém Luân Hồi Hoang Tổ, ta tin tưởng rất nhiều người sẽ suy xét kỹ lại.

Lý Thất Dạ đang uy hiếp, bắt đầu từ Luân Hồi Hoang Tổ, dù sao hắn không thể luôn ở thế giới này. Ai biết tương lai ra sao? Nên hắn bắt đầu chém Luân Hồi Hoang Tổ trước để uy nhiếp thời đại này.

– Ta thấy hắc ám nhiều hơn ngươi.

Luân Hồi Hoang Tổ lắc đầu nói:

– Ngươi không cách nào tưởng tượng hắc ám khiến người cam nguyện phục tùng. Trên đời có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, không có hắc ám thì lấy đâu ra quang minh. Không có người xấu thì sao cái gì gọi là người tốt. Cho dù ngươi giết ta cũng không thể xoá tan hắc ám. Nó luôn tồn tại vạn cổ đến nay, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không.

– Ta biết điều đó.

Lý Thất Dạ gật đầu nói:

– Trên đời này ai có thể xóa tan hắc ám được? Ta chỉ đốt lên hy vọng cho mọi người, hắc ám không đáng sợ như đã tưởng, trên đời này không phải ai cũng sa đọa vào hắc ám. Có người vẫn giữ quang minh, dù mất bao nhiêu năm tháng. Đốt hắc ám của ngươi chiếu sáng kỷ nguyên này đi!

Các Đại Đế Tiên Vương nghe xong tim rớt cái bịch, Lý Thất Dạ nói câu đó cho Luân Hồi Hoang Tổ nghe, cũng là nói với Đại Đế Tiên Vương.

Trong khoảnh khắc này Chiến Vương Thiên Đế thật sự hiểu Lý Thất Dạ muốn giết Luân Hồi Hoang Tổ không vì tình riêng, không vì kho báu, hắn đang nhắc nhở Đại Đế Tiên Vương Thập Tam Châu.

Ngẫm lại xem, khi hắc ám buông xuống, đầu sỏ như Luân Hồi Hoang Tổ ra tay, các vị Đại Đế Tiên Vương sẽ đối mặt sự lựa chọn thế nào? Là đấu tranh đến cùng hay buông xuôi theo hắc ám?

Đại Đế Tiên Vương cao vị toàn là người có đại trí tuệ, Lý Thất Dạ thản nhiên nói ra lời như thế gióng chuông cảnh báo trong lòng đám người Chiến Vương Thiên Đế.

– Kính quang minh.



Dáng vẻ Luân Hồi Hoang Tổ trang trọng không hề bỡn cợt, chậm rãi nói:

– Không có quang minh thì không hắc ám, không có quang minh gieo rắc thế giới này thì sao cho sinh mệnh phong phú trưởng thành, làm sao mang đến gặt to lớn? Kính quang minh, dù leo lắt trong bóng tối nhưng vẫn tuyên cổ bất diệt.

Luân Hồi Hoang Tổ nói rất tàn nhẫn, đậm đặc mùi máu nhưng tràn ngập đạo lý. Không có ánh sáng thì thế giới này làm sao phồn vinh trưởng thành?

Vẻ mặt Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:

– Kính hắc ám, có hắc ám quanh quẩn trong lòng chúng ta nên mới nhắc nhở chúng ta kiên định đạo tâm, khiến chúng ta chiến đến cuối cùng. Ai không quên tấm lòng ban đầu mới không phụ người yêu ngươi và người mà ngươi yêu.

Đám Đại Đế Tiên Vương Chiến Vương Thiên Đế lòng rung động. Nếu hắc ám buông xuống thì Đại Đế Tiên Vương trên đời có giữ được tấm lòng ban đầu không? Ngẫm lại người mình yêu, người yêu mình, bản thân có phụ trái tim ban đầu kia không?

Lý Thất Dạ muốn chém Luân Hồi Hoang Tổ, cả hai là kẻ thù sống chết nhưng lúc này họ nói chuyện như bằng hữu cũ, tâm sự thích thú, trút hết tâm can. Có thể nó i8 kđứng trên đỉnh như Lý Thất Dạ, Luân Hồi Hoang Tổ có cảm xúc tích tài nhau.

Lý Thất Dạ cười chậm rãi nói:

– Đã tới lúc ta tiễn ngươi lên đường.

– Không, ngươi hiểu lầm ý của ta.

Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:

– Tuy rằng hôm nay ta chủ đạo đại cục này, quyết chém ngươi nhưng ta không phải chủ lực giết ngươi.

Luân Hồi Hoang Tổ cười, giơ bàn tay to lên:

– Tốt, ta giết ngươi trước rồi xem ai có thể ngăn cản ta?

Luân Hồi Hoang Tổ giơ tay lên chụ xuống, không có khí thế ngập trời, không có uy kinh thế. Bàn tay chụp xuống khiến Đại Đế Tiên Vương đều sợ hãi, bởi vì dưới bàn tay không có gì, nghĩa là bị bàn tay đập trúng cũng sẽ chẳng có gì. Mặc kệ là thời gian, không gian, thiên địa hay Đại Đế Tiên Vương, hễ bị vỗ trúng sẽ tan biến.

Đây là đại thế vô, loại đại thế này có thể tiêu diệt mọi thứ trên đời, đại thế đã không cần chiêu thức, không cần công pháp.

Có thể nói bàn tay đại thế chém Đại Đế, diệt Tiên Vương, một chiêu đồ đế, từ hình dung dó áp dụng lên người Luân Hồi Hoang Tổ không chỉ nói suông.

Bốp!

Trước dại thế vô đột nhiên thánh quang nở rộ, nháy mắt tràn ngập đại thế vô, bàng bạc tràn đầy.

Rầm!



Bàn tay to của Luân Hồi Hoang Tổ bị ngăn lại.

Luân Hồi Hoang Tổ nhìn ỹ, rút tay về, chậm rãi nói:

– Trên đời này còn ai ngăn được ta, vốn nên nghĩ tới người đó. Bằng hữu cũ, chúng ta lại gặp mặt. Chớp mắt các kỷ nguyên đã qua, lâu không gặp, bằng hữu cũ khỏe không?

Một lão nhân đứng chắn đằng trước nhất ngăn lại bàn tay to của Luân Hồi Hoang Tổ.

Lão nhân mặc áo xám, lưng mọc đôi cánh. Đôi cánh đã rách nát, cả người lão không dính hạt bụi trần, dù lão nhân không còn tỏa thánh quang vẫn cho cảm giác vô cùng thánh khiết.

Khi ngươi nhìn kỹ lão nhân trước mắt rồi xem lại Luân Hồi Hoang Tổ sẽ phát hiện hai người rất giống nhau. Bọn họ không giống mặt mũi mà là khí độ. Hai người đều có đại khí độ, đại trí tuệ, đại quyết đoán.

Hỏi họ có gì khác nhau thì một là đại biểu quang minh, một đại biểu cho hắc ám, đây là phân biệt về bản chất.

Lão nhân chính là Thánh Nhân. Đương nhiên trên đời này hiếm ai nhận biết 3Kiêu Hoành Châu.

– Đã lâu không gặp.

Thánh Nhân từ tốn nói:

– Thân thể của ta xương rất cứng, chưa chết được. Nếu ngươi trông ngóng ta sớm chết hơn chỉ sợ phải thất vọng.

– Không. Bạn già, ngươi hiểu lầm.

Luân Hồi Hoang Tổ cười lắc đầu nói:

– Trên đời này có ai đối địch với ta qua bao nhiêu thời đại, có ai chống đối ta qua từng thời đại? Trừ bạn già nhà ngươi thì không ai khác. Nếu bạn già không còn trên đời thì thời đại của ta sẽ rất chán.


– Vậy sao?


Thánh Nhân thản nhiên, từ tốn nói:


– Chờ hôm nay ta tiễn ngươi về trời thì ngươi hết chán.


– Lâu không gặp, ngươi nóng nảy vậy?


Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:


– Chắc bạn già hận ta vì bị người đâm dao phải không? Không thể trách ta, đó là lựa chọn của nàng, thế gian hoặc theo trong quang minh hoặc theo hắc ám. Khi không thấy hy vọng trong quang minh thì chỉ có thể ngưỡng vọng hắc ám.


– Ta không trách nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK