Rốt cuộc Phi Kiếm Thiên Kiêu lại kêu lên một tiếng thảm thiết, lần này xe ngựa vô cùng yên tĩnh, Khê Hoàng không trả lời nàng, hiển nhiên nàng đã quyết định chủ ý.
Nhìn thấy xe ngựa im lặng, tất cả mọi người biết rõ, Khê Hoàng sẽ không xuất thủ cứu mình, Phi Kiếm Thiên Kiêu chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Tỷ tỷ!
Phi Kiếm Thiên Kiêu lại gọi thêm vài câu, trong xe không trả lời, Khê Hoàng thật không quan tâm tới nàng nữa.
Cuối cùng, Phi Kiếm Thiên Kiêu đã hiểu, Khê Hoàng sẽ không cứu nàng, cho dù nàng khóc phá cổ họng cũng giống như vậy.
Xe ngựa im lặng, Phi Kiếm Thiên Kiêu lau khô nước mắt trên mặt, nàng đứng dậy.
Lúc này, Phi Kiếm Thiên Kiêu không còn thút thít nỉ non, cũng không hề cầu cứu, bởi vì nàng biết cho dù khóc lóc hay cầu cứu như thế nào cũng vô dụng, nàng chỉ có thể làm một việc, đó chính là nghênh đón tử vong.
Nhìn thấy Phi Kiếm Thiên Kiêu lặng lẽ lau khô nước mắt, tất cả mọi người im lặng, cũng có một số người cảm thấy đáng thương thay nàng, dù sao, Phi Kiếm Thiên Kiêu là mỹ nhân tuyệt thế, nàng từng tung hoành bát phương, kiêu ngạo cao quý, hôm nay lại như chó rơi xuống nước, nhiều người thương cảm cho nàng.
Cũng chỉ có nhiều người chỉ nhìn mà thôi, theo bọn họ nghĩ, Phi Kiếm Thiên Kiêu rơi vào tình cảnh như vậy chính là gieo gió gặt bão, nếu không phải vì nàng không tự hiểu lấy mình, lại làm ra chuyện tìm đường chết, kết quả sẽ không như vậy.
- Cho dù tỷ phu là Thủy tổ cũng không làm nên chuyện gì.
Nhìn thấy việc này, có tu sĩ trẻ tuổi cảm khái một câu.
Phi Kiếm Thiên Kiêu chính là tiểu di tử của Kim Quang thượng sư, nhưng đáng tiếc, thân phận như vậy cũng có lúc không có tác dụng.
Đối với người trẻ tuổi, có trưởng bối liếc nhìn bọn họ, trưởng bối lên tiếng trách móc:
- Có bao nhiêu bổn sự thì làm chuyện bao lớn, tự mình xông họa, tự mình gánh lấy, đừng nghĩ dựa vào trưởng bối, muốn hại chết tông môn hay sao?
Bị trưởng bối trách móc như thế, một ít tu sĩ trẻ tuổi sợ hãi không dám lên tiếng.
Đương nhiên, đổi lại bất kỳ một đạo thống nào, bất kể trưởng bối nào cũng có lựa chọn như vậy, chọc phải tồn tại như đệ nhất hung nhân, bất cứ đạo thống nào cũng gặp phải tai hoạ ngập đầu, không có bao nhiêu đạo thống sẽ vì ân oán cá nhân của đệ tử mà bồi táng cả đạo thống vào, làm thế sẽ biến mình thành tội nhân của đạo thống, thẹn với liệt tổ liệt tông.
Cùng lúc đó, Phi Kiếm Thiên Kiêu lau khô nước mắt, nàng sửa sang lại xiêm y của mình, cũng khôi phục không ít thần thái.
Hiện tại, Phi Kiếm Thiên Kiêu đào tẩu như chó nhà có tang, bản thân muốn bao nhiêu chật vật sẽ có bấy nhiêu chật vật, cũng không còn phong thái thiên kiêu một thời, cho dù nàng là thiên tài tuyệt thế của Tẩy Khê, tất cả vinh quang và phong mang đều tan vỡ.
Lúc này, Khê Hoàng sẽ không ra tay cứu giúp, Phi Kiếm Thiên Kiêu biết mình trốn không thoát, nàng cũng biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cho dù bởi vì một câu của Khê Hoàng tỷ tỷ hay vì chính nàng, nàng đều muốn chết có thể diện một ít.
Nàng là thiên tài Tẩy Khê, như Khê Hoàng tỷ tỷ đã nói, nàng không thể bôi nhọ tông môn của mình.
Nàng là Phi Kiếm Thiên Kiêu, là mỹ nữ tuyệt thế cao quý không thể chạm tới, nàng không thể cho phép mình chết chật vật, chết như một con chó đầu đường xó chợ.
Cho dù phải chết, trước khi chết, nàng cũng muốn có một chút phong thái, nàng là Phi Kiếm Thiên Kiêu! Không phải tiểu bối yên lặng vô danh, nàng cần cái chết sáng chói một chút.
Phi Kiếm Thiên Kiêu đã không cầu cứu ai, nàng biết cầu cứu cũng không có tác dụng, nàng muốn bảo trì một ít phong thái trước khi chết, đừng để thời khắc mình chết lại mất đi tôn nghiêm.
Nàng là Phi Kiếm Thiên Kiêu, cho dù chết cũng chết cao quý, cho dù chỉ một chút, với nàng mà nói đây là việc rất đáng quý.
Phi Kiếm Thiên Kiêu cũng không hối hận, người cũng sắp chết, còn hối hận làm cái gì, việc này không có ý nghĩa.
Đã phải chết, cũng không cần hối hận, đừng lưu lại tiếc nuối, nàng cũng không hối hận vì những gì mình làm, không quan tâm nó đáng giá hay không.
Nàng chính là nàng, nàng là Phi Kiếm Thiên Kiêu, là thiếu nữ kiêu ngạo tự phụ.
Lý Thất Dạ đứng chắp tay, hắn chờ đợi Phi Kiếm Thiên Kiêu chỉnh sửa y phục, lau khô nước mắt, hắn không hề sốt ruột động thủ.
Tất cả mọi người yên lặng nhìn Phi Kiếm Thiên Kiêu, mọi người đều biết, Phi Kiếm Thiên Kiêu hẳn phải chết không nghi ngờ, chẳng qua chết sẽ có một ít phong thái một chút, chết có tôn nghiêm một chút mà thôi.
Sơn cùng thủy tận, đã đến một bước này, rất nhiều người đều hiểu Phi Kiếm Thiên Kiêu thút thít nỉ non lúc nãy đã trở nên kiên cường hơn xưa.
Chờ Phi Kiếm Thiên Kiêu chỉnh lý tốt y phục của mình, Lý Thất Dạ lúc này mới lạnh nhạt nói:
- Muốn chết như thế nào?
- Cho dù ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!
Lúc này, Phi Kiếm Thiên Kiêu nhìn thẳng Lý Thất Dạ, nàng không còn hoảng sợ như lúc vừa bỏ chạy, không hề hoảng hốt và e dè, khi đối mặt tử vong, nàng đã thản nhiên hơn trước.
- Đáng tiếc, không tới phiên ngươi.
Lý Thất Dạ cười cười, nhàn nhạt vừa cười vừa nói:
- Nếu như người đã chết còn thành quỷ, như vậy người tìm ta báo thù sẽ chặt ních toàn bộ Tiên Thống giới, đến nỗi ngươi còn không chen lọt vào.
- Giết!
Thời điểm Lý Thất Dạ vừa dứt lời, Phi Kiếm Thiên Kiêu đã quát thật lớn, bản thân nàng đã hóa thành kiếm, một kiếm rực rỡ muôn màu.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm khí mênh mông cuồn cuộn, cũng hóa thành trăm ngàn vạn thanh thần kiếm đâm thẳng về phía Lý Thất Dạ.
Kiếm thế ngập trời cắt nát vạn pháp, một kiếm như thế đã đánh vỡ hư không.
Uy lực của kiếm vô cùng đáng sợ. Trong thời gian này, Phi Kiếm Thiên Kiêu vẫn là Phi Kiếm Thiên Kiêu, kiếm đạo của nàng vẫn cường đại như vậy, vẫn đáng giá kiêu ngạo.
Lúc nhìn một kiếm kia quấy phong vân, không ít người cảm khái và thở dài.
Cho dù Phi Kiếm Thiên Kiêu vừa rồi bỏ chạy như chó nhà có tang, nàng vẫn là Phi Kiếm Thiên Kiêu, thần kiếm trong tay nàng cường đại hơn vô số người trên thế gian, càng ít người trẻ tuổi có thể địch nổi.
Phi Kiếm Thiên Kiêu, kiếm đạo cường hoành, không thể bởi vì chật vật vừa rồi mà quên đi thực lực của nàng!
Đáng tiếc, dù kiếm đạo của Phi Kiếm Thiên Kiêu mạnh hơn nữa cũng không cải biến được gì, vẫn không làm nên chuyện gì.
Một tiếng nổ vang lên, lại thấy Lý Thất Dạ vỗ ra một chưởng, thần kiếm nứt vỡ, thân kiếm hóa thành vô số mảnh vụn bay tán loạn các nơi.
Bốp!
Dưới uy lực khủng bố của chưởng lực, Phi Kiếm Thiên Kiêu như bị hút thành thây khô, nàng băng diệt và hóa thành huyết vụ.
Nhìn thần kiếm nứt vỡ, thân thể Phi Kiếm Thiên Kiêu hóa thành huyết vụ, tất cả mọi người im lặng, chỉ mặc niệm vì nàng.
Đối với kết cục như vậy, tất cả mọi người không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao đệ nhất hung nhân đã có thực lực Thủy tổ, Phi Kiếm Thiên Kiêu ra tay với đệ nhất hung nhân chẳng khác gì đom đóm tranh sáng với ánh trăng, nàng không thể địch nổi Lý Thất Dạ.
Sau khi huyết vụ biến mất, không ít người nhìn nhau, Phi Kiếm Thiên Kiêu đã chết, ân oán quá khứ cũng tan thành mây khói.
Mọi người đều hiểu, Khê Hoàng làm như vậy là vô cùng sáng suốt, nếu như Khê Hoàng muốn bao che khuyết điểm, có lẽ Kim Quang thượng sư có năng lực chống cự đệ nhất hung nhân.
Nhưng đến bước này, không chỉ Tẩy Khê bị đẩy vào chiến tranh kinh thiên, toàn bộ Tiên Đồng sơn cũng bị kéo vào đại chiến không dứt, đến lúc đó, cho dù là Tẩy Khê hay Tiên Đồng sơn, hoặc toàn bộ Tiên Thống giới cũng bị nhấn chìm trong chiến tranh, sinh linh đồ thán.
Khê Hoàng khoanh tay đứng nhìn, nàng không hề xuất thủ cứu giúp, từ khi Phi Kiếm Thiên Kiêu chết trận, cọc ân oán đó cũng tan thành mây khói.
Hiện tại không có ai đứng ra chỉ trích Khê Hoàng thấy chết mà không cứu, dù sao, ngồi ở vị trí Khê Hoàng phải nhìn vào đại cục.
Huống chi, đó là họa do Phi Kiếm Thiên Kiêu gây nên, cũng nên do nàng gánh vác.
- Khê Hoàng chính là Khê Hoàng.
Có đại nhân vật thế hệ trước khen ngợi một câu, hắn nói:
- Chỉ có nữ tử trí tuệ như thế mới xứng với Thủy tổ.
Đối với lời này, không ít cường giả và đại nhân vật đều âm thầm gật đầu, bọn họ cũng hiểu, Kim Quang thượng sư cưới Khê Hoàng cũng không phải là bởi vì mỹ mạo của nàng, cũng không phải bởi vì sự cường đại của nàng, có lẽ phần nhiều là vì trí tuệ của nàng.
Đối với một Thủy tổ, có lẽ chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đôi với hắn.
Sau khi chém giết Phi Kiếm Thiên Kiêu, Lý Thất Dạ chỉ phủi tay mà thôi, thần thái hắn phong khinh vân đạm giống như vừa đạp chết con kiến.
- Những chuyện xảy ra ở nơi này, ta xin lỗi.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Khê Hoàng lại vang lên, cũng không có tức giận trong lời nói, nàng nói rất chân thành:
- Là ta quản giáo vô phương nên ủ thành sai lầm như vậy, ta cảm thấy xấu hổ.
Khê Hoàng nói như thế cũng làm nhiều người tôn kính nàng.
Khê Hoàng chính là người cầm quyền Tẩy Khê, lúc này không chỉ không tức giận, cũng không trốn tránh trách nhiệm, nàng còn thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình, nữ tử như thế rất hiếm thấy trên đời.
- Việc nhỏ mà thôi.
Lý Thất Dạ nở nụ cười phong khinh vân đạm, thu hồi ánh mắt, hắn lại nhìn vào sâu trong đại lục, nói:
- Ta không đến nổi vì chuyện nhỏ nhặt này mà ra tay với Tẩy Khê các ngươi.
Lúc này, Lý Thất Dạ nói chuyện rất tùy ý nhưng lại làm nhiều người thở dài.
Tất cả mọi người hiểu hắn đã bỏ qua ân oán vừa rồi, mọi người lo lắng cuộc chiến Thủy tổ cũng không bộc phát.
- Đa tạ Lý công tử.
Khê Hoàng nói cảm tạ Lý Thất Dạ, trong lời nói tràn ngập thành ý.
- Không cần vội vả cám ơn ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hắn nói:
- Ngươi có thể giữ được nơi này, sau đó lại cám ơn ta cũng không muộn.
- Công tử nói lời này là có ý gì?
Lý Thất Dạ nói một câu như thế, Khê Hoàng cảm thấy kinh ngạc.
Nào chỉ có Khê Hoàng, tất cả mọi người kinh ngạc một lúc, bởi vì trong lời nói vừa rồi, mọi người đều biết hắn đã bỏ qua ân oán của Phi Kiếm Thiên Kiêu, mọi chuyện đều bay theo gió.
Khi Lý Thất Dạ nói câu tiếp theo, mọi người không hiểu ra làm sao.
- Bởi vì ta nhìn trúng nơi này.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói, nói rất tùy ý, nói rất bình thản:
- Cho nên, các ngươi cút!
Hắn nói một câu vô cùng rung động nhân tâm, cũng làm mọi người ngơ ngác.