Đường phong thần và đường Đại Đế Tiên Vương không giống nhau. Đại Đế Tiên Vương là chịu tải Thiên Mệnh, phong thần là dung hợp mệnh cung và đại đạo của mình, cuối cùng thành đồ đằng.
Tức là khi người phong thần có một mệnh cung, cũng tạo một đại đạo rồi dung hợp sẽ hình thành một đồ đằng.
Đương nhiên quá trình này cực kỳ khó khăn, cần Hỗn Độn chi khí vô cùng mênh mông mới hoàn thành.
Phong thần và Đại Đế Tiên Vương như nhau, có cực hạn. Cực hạn cao nhất của phong thần là mười hai đồ đằng, khi có mười hai đồ đằng rồi người đó sẽ được tôn xưng là Cổ Thần. Phong thần không thể đến mười hai đồ đằng thì được gọi là Thượng Thần.
Nghe đâu Cổ Thần có thể tranh phong với đỉnh Đại Đế Tiên Vương, Tiên Đế.
Con đường phong thần không có ngay từ đầu, người đầu tiên sáng tạo ra nó có tên Vô Già Cổ Thần.
Vô Già Cổ Thần, ý nghĩa của danh hiệu này là ddưới vòm trời này không người ngăn được gã.
Vô Già Cổ Thần có tư cách được danh hiệu dó, không chỉ là người khai sáng đường phong thần cũng là Cổ Thần thứ nhất có mười hai đồ đằng.
- Cắn trời nuốt đất.
Thiết Thụ Ông rùng mình hỏi:
- Là Cuồng Thần nuốt hết mọi thứ nơi đây sao?
- Đúng rồi.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Trước kia nơi này cũng từng là núi sông tráng lệ, có quốc gia siêu cường đại sinh sản. Nhưng khi đó Cuồng Thần muốn thăng lên mười hai đồ đằng, muốn thành Cổ Thần. Cuồng Thần cần Hỗn Độn chi khí, lực lượng Thái Sơ nhiêu vô số kể chống đỡ, cho nên hắn đi lối tắt.
- Cuồng Thần thật sự là thiên tài, đáng tiếc hắn nóng lòng cầu thành cuối cùng bị Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế bắn chết tại đây.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Tiếc rằng Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế cũng chiêu đến thiên tru.
Cuồng Thần còn bị gọi là cuồng ma, xuất thân từ Thiên tộc, thiên phú cực cao, cả đời ngông nghênh hung ác. Tu hành tăng vùn vụt khiến Cuồng Thần trở thành Thượng Thần có mười một đồ đằng.
Nhưng dã tâm của Cuồng Thần không chỉ có thế, gã muốn trở thành Cổ Thần, vói phong thần vô địch thì Cổ Thần mới là vinh diệu tối cao, đỉnh của phong thần.
Nhưng Cuồng Thần gặp bình cảnh, gã có Hỗn Độn chi khí, lực lượng Thái Sơ quá ít ỏi để trợ giúp gã trùng kích Cổ Thần, không cách nào giúp gã dung hợp mệnh cung và đại đạo. Cuối cùng Cuồng Thần sáng chế ra con đường tắt cắn trời nuốt đất.
Thế nên Cuồng Thần chọn quốc gia phồn vinh mà không có Đại Đế Tiên Vương làm chỗ dựa, gã cắn nuốt mọi thứ nơi đây, nuốt hết sinh mệnh, Hỗn Độn chi khí, lực lượng Thái Sơ. Cuồng Thần không chỉ nuốt dưới đất còn nuốt hết lực lượng ngôi sao ngân hà trong vũ trụ.
Hành động của Cuồng Thần chọc giận Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế mới từ Cửu Giới lên. Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế tức điên ngang trời xuất thế, cách xa ức vạn trời sao dùng một mũi tên vô địch khóa lại Cuồng Thần.
Mũi tên vô địch cõi đời của Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế cách trời sao ức vạn dặm bắn chết Cuồng Thần, đinh sát dưới đất.
Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế từ Cửu Giới lên hành động điệu thấp, ít khi nào lộ mặt. Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế luôn tiềm tâm tu luyện, trùng kích đỉnh.
Quan trọng nhất là đi tới Đệ Thập Giới rồi Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế tu lại tiễn đạo của mình. Khi ở Cửu Giới, Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế đã là tiễn đạo vô song, về sau vì các loại nguyên nhân đã bỏ tiễn đạo trở thành Tiên Đế.
Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế leo lên Đệ Thập Giới liền nhặt lại tiễn đạo vì cực kỳ yêu tiễn đạo. Với Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế, tiễn đạo luôn là truy xcầu trong lòng gã.
Nhưng khi trở thành Tiên Đế, vì các lý do mà Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế bỏ tiễn đạo để chịu tải Thiên Mệnh.
Khi ở Đệ Thập Giới, Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế tu lại tiễn đạo, khổ tu qua các thời đại, cuối cùng tiễn đạo leo lên tuyệt đỉnh cao.
Khi Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế cách trời sao ức vạn xa xôi vô ngần một mũi tên bắn chết Cuồng Thần thì không uổng danh hiệu Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế, gã thật sự là tuyệt thế vô song về tiễn đạo. Trong tiễn đạo, Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế là ngọn núi cao khiến người không cách nào vượt qua.
Tuy Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế một mũi tên bắn chết Cuồng Thần, nhưng gã hùng dũng xuất thế chiêu đến thiên tru. Dù cho tiễn đạo vô địch cách mấy thì Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế không cách nào đỡ nổi thiên tru, cuối cùng chết thảm dưới thiên tru.
Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế chết thảm dưới thiên tru, Cuồng Thần bị bắn chết. Mảnh thiên địa này từ nay thành vùng đất tĩnh mịch, mảnh đất chết chóc.
Nghe Lý Thất Dạ kể chuyện, đám người Trầm Hiểu San rung động. Một vị Tiên Đế cách ức vạn trời sao một mũi tên bắn chết một Thượng Thần, chuyện này rung động biết bao.
Tuy bọn họ không thể tận mắt thấy chiến đấu chấn kinh vạn cổ đó nhưng bọn họ có thể phát huy sức tưởng tượng, tự tưởng tượng cảnh tượng đó rúng động biết bao. Có lẽ rung động nguyên Thập Tam Châu, thậm chí rung động toàn bộ Đại Đế Tiên Vương ẩn thế.
Thật lâu sau Thiết Thụ Ông lấy lại tinh thần, hoảngsợ tái mặt thì thào:
- Thượng Thần mười một đồ đằng.
Tuy Cuồng Thần không phải Cổ Thần nhưng gã không là Thượng Thần bình thường, gã là Thượng Thần có mười một đồ đằng. Có thể nói Thượng Thần có mười một đồ đằng đã đứng ở đỉnh Thượng Thần.
Nhưng dù cho Cuồng Thần có được mười một đồ đằng vẫn bị Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế cách xa ức vạn trời sao một mũi tên bắn chết, mũi tên đó khủng bố biết bao, mũi tên vô địch bao nhiêu. Mũi tên này có thể nói là vang dội cổ kim.
Lý Thất Dạ biết suy nghĩ của đám Thiết Thụ Ông, gật gù:
- Không sai, mũi tên này xứng là vang dội cổ kim đời sau hiếm ai bắn ra được mũi tên vô địch vạn cổ như vậy.
- Một mũi tên giết Thượng Thần.
Đám vãn bối như Trầm Hiểu San không cách nào tưởng tượng, trong lòng bọn họ xem Thượng Thần cao cao tại thượng, vô địch cõi đời nhưng cuối cùng bị Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế bắn chết.
Có thể tưởng tượng Tiên Đế từ Cửu Giới đi lên mạnh biết bao, khủng bố bao nhiêu. Nhưng ngẫm lại khủng bố nhất không phải Cổ Thần, cũng không là Tiên Đế mà là thiên tru!
Trong khi đám người Trầm Hiểu San ngây ngẩn, Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Được rồi, chúng ta đi xem tiếp.
Lý Thất Dạ tiếp tục tiến lên.
Đám người Trầm Hiểu San lấy lại tinh thần chạy theo.
Khi nhóm Trầm Hiểu San theo Lý Thất Dạ đi trong Cuồng Thần hung địa, bọn họ phát hiện có sương mù nhạt quanh quẩn bên người. Sương mù mông lung màu đen, sương đen quanh quẩn không tán khiến người nhìn sợ hãi, tựa như ma vụ.
Càng khiến đám người Trầm Hiểu San ớn lạnh là đoàn sương đen quanh quẩn toàn thân bám lên làn da thì cảm giác đau nhói, lớp da kêu xèo xèo, cơ và da héo rút.
Đám người Trầm Hiểu San sợ hãi vội vàng vận chuyển khởi công pháp, Hỗn Độn chi khí hộ thể, huyết khí tẩm bổ để ngăn cản sương đen xâm thực.
Trầm Hiểu San biến sắc mặt, cực kỳ cảnh giác với sương đen thế này:
- Đây là cái gì?
Hạ Trần phập phồng lo sợ hỏi:
- Là nguyền rủa sao?