Công pháp do Thủy Tổ lưu truyền nên là đẳng cấp trưởng lão mới có tư cách tu luyện, cho nên hôm nay có thể tu luyện công pháp như vậy là nhờ Lý Thất Dạ ban ơn. Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình rất quý trọng, cố gắng chăm chỉ tu luyện.
Trong khi Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình cần cù tu luyện Lý Thất Dạ có chỉ điểm đôi chút, khiến hai người được lợi lớn.
Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình rất quý trọng cơ hội vô cùng hiếm có, ham học hỏi như khát. Lý Thất Dạ hơi chỉ điểm là hai người sẽ dốc hết sức ra phát huy hết tiềm năng của mình.
Giữa Triệu Trí Đình và Quách Giai Tuệ nếu bàn về thiên phú thì Triệu Trí Đình vượt trội hơn, nàng bái vào Hộ Sơn tông lâu hơn Quách Giai Tuệ, thực lực mạnh hơn Quách Giai Tuệ nhiều.
Nhưng trải qua thần sơn rèn luyện khiến Quách Giai Tuệ được lợi lớn suốt đời, nàng có mức giới hạn cao hơn, cực hạn sâu hơn, đạo tâm càng kiên định. Về tiềm lực Quách Giai Tuệ hơn hẳn Triệu Trí Đình.
Tóm lại mấy ngày nay sư tỷ muội vùi đầu khổ tu, khổ luyện không nghỉ. Hai người tu luyện tiến bộ vùn vụt, dìu dắt khích lệ nhau, là bằng hữu tốt hiếm có cùng đi đường. Hai nàng càng có tình cảm sâu đậm.
Về xuất thân hay kỳ ngộ, căn cơ, môn phái nhỏ như Hộ Sơn tông khó vào pháp nhãn của Lý Thất Dạ. Nhưng hắn chịu ở lại, cho Hộ Sơn tông chút đồ, cho một cơ hội xét cho cùng vì Trường Sinh Lão Nhân, cũng vì Trường Sinh Tiêu Thị.
Ở Cửu giới Trường Sinh Tiêu Thị đã không có truyền thừa, không căn cơ. Trường Sinh Tiêu Thị để lại một truyền thừa trong Tam Tiên giới, Lý Thất Dạ nghĩ chút tình cũ hơi nâng đỡ Hộ Sơn tông, xem như kết thúc nhân quả.
Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình khổ tu không nghỉ, lại có thêm một người vào sân đi học, người này là đại sư huynh Lý Kiến Khôn.
Đạo hạnh của Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình tăng vọt khiến Lý Kiến Khôn biết hai người được Lý Thất Dạ ưu ái, chỉ điểm. Lý Kiến Khôn động lòng, làm đại sư huynh thế hệ trẻ của Hộ Sơn tông, gã rất muốn có thành tựu, làm cái gì đó. Nhưng dựa vào thực lực, kỳ ngộ hiện tại của gã rất khó làm hành động lớn gì được.
Nên Lý Kiến Khôn hỏi ý Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình chuyện này, hai nàng có cảm quan không tệ với đại sư huynh này, cảm thấy có thể cho gã lời khuyên xin Lý Thất Dạ chỉ dạy.
Nên ngày hôm nay sáng sớm Lý Kiến Khôn đã tắm rửa huân hương, với tư thái trang trọng nhất đến bái kiến Lý Thất Dạ.
Lý Kiến Khôn quỳ trước mặt Lý Thất Dạ, xin lỗi hắn, chân thành nói:
- Vãn bối lỗ mãng có mắt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội tiền bối, xin tiền bối thứ tội. Vãn bối tu hành giẫm chân tại chỗ, có nhiều điều khiếm khuyết, xin tiền bối chỉ điểm một chút, điểm tỉnh bến mê cho vãn bối.
Lý Kiến Khôn dập đầu hướng Lý Thất Dạ.
Nhưng Lý Thất Dạ chỉ nằm yên như đang ngủ.
Không được đáp lại, Lý Kiến Khôn vẫn hết sức nghiêm túc, chân thành dập đầu với Lý Thất Dạ. Lý Kiến Khôn hiểu để được cao nhân như vậy chỉ điểm là chuyện rất khó khăn, phải có lòng thành kính mới được.
Nhưng mặc cho Lý Kiến Khôn thành kính cỡ nào Lý Thất Dạ đều không có phản ứng gì.
Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình đã thói quen Lý Thất Dạ như vậy, mời Lý Kiến Khôn quay về.
Thất bại một lần nhưng Lý Kiến Khôn không chết tâm, không nản lòng, mỗi ngày chào hỏi Lý Thất Dạ, dập đầu, bẩm báo tình huống tu luyện của mình, từng chút một, tỉ mỉ không bỏ sót.
Lý Thất Dạ nắm rõ tình huống của Lý Kiến Khôn nhưng hắn lười để ý.
Lý Kiến Khôn rất kiên trì, ngày từng ngày qua đi Lý Thất Dạ không thức tỉnh, không mở mắt nhìn gã cái nào, gã vẫn cố chấp mỗi ngày sáng sớm trước khi tu hành sẽ đến hỏi thăm hắn, báo cáo việc tu hành của mình.
Từng ngày trôi qua, Lý Kiến Khôn sắp hình thành thói quen, từ từ kiên trì. Mỗi ngày trước khi tu luyện Lý Kiến Khôn chào Lý Thất Dạ, báo cáo các việc tu luyện.
Cuối cùng sau nhiều lần Lý Kiến Khôn xin thỉnh giáo, sáng sớm một ngày gã bày ra thành quả tu luyện cả ngày của mình cho Lý Thất Dạ xem, bên tai chợt nghe giọng lạnh nhạt nói:
- Ngốc.
Nghe thanh âm này Lý Kiến Khôn như nghe tiếng trời, lập tức quỳ xuống cực kỳ kích động cung kính nói:
- Tiền bối! Vãn bối bất kính xin tiền bối thứ tội, vãn bối có điều không hiểu đạo, xin tiền bối chỉ điểm cho.
Lý Thất Dạ không mở mắt ra, lạnh nhạt nói:
- Tu luyện Phi Tiên kiếm pháp thê thảm như vậy, đây không chỉ vì sư phụ của ngươi không biết dạy mà ngươi ngộ đạo cũng tệ hại. Đi đi, về sau đừng quấy rầy ta nữa.
Lý Thất Dạ chỉ một cái, một pháp tắc đinh một tiếng chui vào thức hải của Lý Kiến Khôn.
Trong khoảnh khắc thức hải của Lý Kiến Khôn vang tiếng nổ điếc tai, dấy lên sóng thần như muốn lật tung cả thức hải.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Thức hải vang tiếng kiếm ngân vọng khắp thiên địa, các thần kiếm biến ra từ pháp tắc diễn biến trong thức hải. Phi Tiên kiếm pháp bàng bạc mênh mông phô bày trong thức hải của Lý Kiến Khôn.
Nhìn Phi Tiên kiếm pháp diễn biến trong tức hải của mình, Lý Kiến Khôn vô cùng xấu hổ. Trước kia gã tu Phi Tiên kiếm pháp thật là hỏng bét, trăm ngàn chỗ hở, tu luyện sai lầm nhiều chỗ. Tục ngữ nói đúng, sai một li đi ngàn dặm.
Lý Kiến Khôn nhiều lần tham ngộ chiêm nghiệm Phi Tiên kiếm pháp, gã như được thể hồ quán đỉnh, rộng mở trong sáng. Lý Kiến Khôn sâu sắc cảm nhận được ý nghĩ một câu: Nghe quân nói một lời hơn đọc sách mười năm.
Lý Kiến Khôn tỉnh táo lại, quỳ lạy dập đầu hướng Lý Thất Dạ, cung kính ba quỳ chín lạy:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối vô cùng cảm kích.
Lý Thất Dạ không mở mắt ra, không nhìn Lý Kiến Khôn cái nào.
Lý Kiến Khôn không dám lòng tham, được Lý Thất Dạ chỉ điểm cho một môn Phi Tiên kiếm pháp là gã đã được ích lợi suốt đời, nào dám tham nhiều hơn nữa. Lý Kiến Khôn lạy Lý Thất Dạ nhiều lần rồi từ từ lui ra.
Sau khi chỉ điểm Lý Kiến Khôn không lâu, đình viện nơi Quách Giai Tuệ cư ngụ quỳ đầy đám người. Trưởng lão Hộ Sơn tông đều đến, tông chủ Trần Duy Chính tự mình dẫn đội.
Sau khi Lý Kiến Khôn được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Phi Tiên kiếm pháp của gã tiến bộ vù vù, kiếm pháp ảo diệu vượt qua sư phụ của mình.
Khi sư phụ biết đây là Lý Thất Dạ chỉ điểm cho Lý Kiến Khôn, sư phụ nghiệm kỹ Phi Tiên kiếm pháp mà hắn chỉ, sư phụ thấy xấu hổ vô cùng. Nhìn kiếm pháp Lý Thất Dạ chỉ điểm sư phụ mới biết lúc trước mình dạy Phi Tiên kiếm pháp cho Lý Kiến Khôn là hại đệ tử người ta.