Lão nhân có một suy nghĩ là không lẽ Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp đổi chỗ khác, không diễn ra trong Tiên Ma động nữa?
Đây chỉ là nghi ngờ trong lòng lão nhân, lão không dám khẳng định Lý Thất Dạ là Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp.
Có một điều lão nhân chắc chắn rằng mặc kệ người trẻ tuổi trước mắt có phải Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp không, hoặc hắn không liên quan gì đến Trường Sinh Lão Nhân nhưng hắn có dính líu lớn đến Tiên Ma đạo thống, nguồn gốc sâu xa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ ầm ĩ không ngớt, không gian chồng như mở ra vực sâu cực lớn, sâu thẳm thẳm khiến người không cách nào dòm ngó.
Mạnh như lão nhân khi thấy vực sâu không gian như vậy cũng tim đập nhanh. Nếu bị lạc trong vực sâu không gian thì khó trở về, sẽ mãi mãi đi lạc.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lý Thất Dạ thò tay vào vực sâu không gian, ánh sáng vô tận bắn lên cao như có thế giới mênh mông sinh ra trong vực sâu không gian.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ không ngớt bên tai, vô số tiên quang bắn ra, các pháp tắc cổ xưa vọt lên cao như có vật sống sắp lao ra vực sâu không gian.
Thứ bên trong chưa đi ra, từ vực sâu không gian vang lên tiên âm, như có vô số đại đạo ngân cùng, tiếng từng đại đạo sẽ sinh ra một đại đạo vô thượng.
Bùm một tiếng, Lý Thất Dạ rút tay ra khỏi vực sâu không gian, tay hắn nắm một quyển bảo điển vô thượng.
Bảo điển vô thượng lấp lóe ánh sáng bao la, chính nó là một thế giới, thế giới hỗn độn chưa mở. Quyển bảo điển vô thượng tỏa sáng khiến người không nhìn thẳng được, nhưng nếu ngươi đủ mạnh đến có thể nhìn kỹ bảo điển sẽ thấy bên trên viết hai chữ, hai chữ do vô thượng chân ngôn diễn biến ra. Hai chữ rất cổ xưa, không phải chữ trong Tam Tiên giới, không thuộc về thế giới nào, thời đại nào.
Chữ cực kỳ xa xưa, học thức rộng như lão nhân cũng không biết, nhưng không cản trở lão hiểu ý nghĩa của bảo điển.
Khi nhìn bảo điển vô thượng, trong lòng lão nhân sinh ra một ý nghĩ, lão nhớ đến truyền thuyết vô cùng xa xưa:
- Thiên Thư sao?
Tam Tiên giới từng xuất hiện Thiên Thư, không ai biết Thiên Thư đến từ đâu, hơn nữa không chỉ có một quyển trong Tam Tiên giới mà đến mấy quyển Thiên Thư. Theo thời gian trôi qua, Thiên Thư dần biến mất, không ai biết các Thiên Thư lưu truyền đến đâu. Nên từng có người nghi ngờ trên đời không tồn tại Thiên Thư, cái gọi là Thiên Thư chỉ là người thời xưa bịa đặt.
Thiên Thư cho đến nay là truyền thuyết trong Tam Tiên giới, một truyền thuyết rất xa xôi mơ hồ. Khi một người mạnh đến trình đọ nhất định thì sẽ có khát vọng mãnh liệt với Thiên Thư. Vì đến đẳng cấp như vậy mà sở hữu Thiên Thư sẽ cho bọn họ cơ hội phá vỡ gông xiềng đại đạo.
Nên vạn cổ đến nay trong Tam Tiên giới từng có nhiều Chân Đế, Thủy Tổ đi tìm Thiên Thư, nhưng hiếm ai thật sự có dược nó.
Lúc này lão nhân chắc chắn quyển bảo điển vô thượng trong tay Lý Thất Dạ là Thiên Thư, là Thiên Thư mà các đời Chân Đế, Thủy Tổ đi mòn gót giày tìm kiếm.
Nhìn Thiên Thư trong tay Lý Thất Dạ, mắt lão nhân rực sáng bắn ra tia sáng khiếp hồn người, hơi thở sắc bén.
Đối diện sức hấp dẫn từ Thiên Thư nói không động lòng chỉ là dối người. Khi quyển Thiên Thư dặt trước mặt mình, đừng nói cường giả tu sĩ bình thường, Bất Hủ Chân Thần, dù là Thủy Tổ cũng sẽ tim đập nhanh.
Nhưng rất nhanh lão nhân thu về tầm mắt, trong thời gian ngắn lão bình tĩnh lại, không hề quan tâm đến Thiên Thư nữa.
Mới rồi lão nhân tim đập nhanh, động lòng tham với Thiên Thư, nhưng giây lát lão đã vứt bỏ ý nghĩ đó. Nếu dổi lại người khác chắc chắn lão sẽ cướp ngay, dù Thiên Thư có nằm trong tay Thủy Tổ nào đó lão cũng liều một phen.
Nhưng khi Thiên Thư nằm trong tay Lý Thất Dạ thì lão nhân từ bỏ ý định, vì lão không nhìn thấu hắn, ở trong mắt lão thì hắn sâu không lường được.
Trực giác nói cho lão biết nếu dám ra tay cướp Thiên Thư trong tay người trẻ tuổi trước mắt thì kết cục của lão sẽ thê thảm, có lẽ thành mây khói.
Nên lão nhân chỉ tim đập nhanh sau đó vứt bỏ lòng tham, không dám nhúng chàm Thiên Thư trong tay Lý Thất Dạ.
Từ đầu đến cuối Lý Thất Dạ không nhìn lão nhân cái nào, không thèm nhướng mí mắt. Tay Lý Thất Dạ cầm Thiên Thư nhưng hắn không đề phòng lão nhân, dường như lão có cướp Thiên Thư thì hắn cũng không quan tâm.
Toàn quá trình Lý Thất Dạ tự nhiên, ung dung.
Cảnh giới như Quách Giai Tuệ không thể nhận ra khoảnh khắc vừa rồi sóng ngầm dâng lên, chỉ một tích tắc từng bùng nổ hung hiểm siêu đáng sợ.
Toàn quá trình xảy ra biến đổi tâm tính, thế cục lướt qua trong chớp mắt, Quách Giai Tuệ không hề phát hiện.
Mới rồi suýt chút nữa bùng nổ đại chiến kinh thiên động địa, cuối cùng lão nhân từ bỏ lòng tham chấm dứt khói thuốc súng.
Tay Lý Thất Dạ vuốt bảo điện vô thượng, thở dài cảm khái:
- Lão già, ngươi để lại thứ như vậy chắc cũng dự đoán được ngày nay.
Bảo điển vô thượng trong tay Lý Thất Dạ là một trong chín Thiên Thư, nếu đặt ở kỷ nguyên Trường Sinh Tiêu Thị thì nó không tên Thọ Thư, nhưng ở kỷ nguyên hiện giờ nó tên Thọ Thư.
Nếu ngược dòng thời đại càng xa xưa hơn, bảo điện vô thượng này từng có tên là Luân Hồi.
Hôm nay Thiên Thư rơi vào tay Lý Thất Dạ, nó sẽ lật sang trang hoàn toàn mới, tương lai nó sẽ có cái tên mới.
Thiên Thư này từng qua nhiều thời đại, nhiều kỷ nguyên. Nó nằm trong tay Trường Sinh Tiêu Thị một thời gian rất dài rồi từ tay lão qua các thời đại, vcác kỷ nguyên. Sau đó Thiên Thư này trở lại tay Trường Sinh Tiêu Thị, cuối cùng bị lão phong cấm giấu trong Tiên Ma động.
Hôm nay Lý Thất Dạ lấy Thiên Thư ra khỏi phong cấm, có lẽ năm đó Trường Sinh Lão Nhân giấu Thiên Thư đi cũng đã đoán trước ngày này sẽ đến.
Lý Thất Dạ vuốt nhẹ Thiên Thư, lòng tràn đầy cảm khái. Trường Sinh Tiêu Thị rời đi nhưng vẫn để lại chút tài phú.
Lý Thất Dạ biết rõ Thiên Thư này và Trường Sinh Thảo xứng đôi với nhau. Nếu có Thiên Thư này cộng thêm Trường Sinh Thảo thì càng ghê gớm.
Hiện trong tay Lý Thất Dạ có Tử Thư, Tử Quan. Tiếc rằng sau khi Trường Sinh Tiêu Thị chết Trường Sinh Thảo cũng mất tích, trong thời gian ngắn Lý Thất Dạ không có manh mối gì.
Lão nhân ở bên cạnh nhìn Lý Thất Dạ, thấy vẻ mặt của hắn làm lão khẳng định người trẻ tuổi này không phải Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp, nhưng hắn có sâu xa gì đó với Trường Sinh Lão Nhân. Bên trong ẩn chứa quan hệ gì, sâu xa gì thì lão không biết.