Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 720

Hách Trung Văn vì cứu cô nên mới bị thương, tuy Lưu Diễm Mai không trách mắng cô nhưng trong lòng Nhan Nhã Tịnh thực sự rất buồn. Nếu Hách Trung Văn có chuyện gì thật, cả đời này cô cũng chẳng tha thứ được cho bản thân mình.

“Trung Văn, con tỉnh rồi!” Lưu Diễm Mai vội vàng chạy tới nắm lấy tay Hách Trung Văn, lòng bà đau xót nên khóc càng nhiều hơn: “Trung Văn, bây giờ con thấy thế nào rồi? Còn đau đâu không con?”

“Hì hì…”

Hách Trung Văn cười ngờ nghệch, dáng vẻ trông như đứa con ngốc nghếch nhà giàu nhìn Lưu Diễm Mai: “Bà là ai thế?”

Nghe được lời của Hách Trung Văn, Lưu Diễm Mai lập tức sững người. Còn Hách Tư Niên hiển nhiên cũng không ngờ được con trai nhà mình lại trở thành như vậy, khuôn mặt trước giờ luôn nghiêm túc của ông ta hiện lên vài phần âu lo: “Trung Văn, rốt cuộc con bị sao vậy? Ngay cả mẹ con mà con cũng không nhận ra sao?”

Thấy con trai mình như vậy, đường nhiên Hách Tư Niên sẽ buồn, nhưng ông ta càng thương yêu người vợ yêu dấu của mình hơn, khẽ khàng ôm Lưu Diễm Mai vào lòng: “Diễm Mai, đừng buồn, Hách Văn chỉ vừa mới tỉnh dậy nên còn chưa kịp hồi phục, để nó nghỉ ngơi thêm là ổn cả thôi!”

“Người xấu! Các người đều là người xấu!”

Hách Trung Văn mới nãy còn cười hềnh hệch chợt gào một tiếng rồi òa khóc lên, tiếng khóc của anh ta khiến người ta kinh ngạc vô cùng.

Trước giờ Hách Tư Niên rất nghiêm khắc với Hách Trung Văn, thấy Hách Trung Văn chợt ăn nói vớ vẩn như vậy, khuôn mặt trông vẫn còn tuấn tú như hồi trẻ của ông ta bỗng nghiêm hẳn.

“Trung Văn, không được đùa nữa!”

“Hu!”

Bị Hách Tư Niên răn dạy, Hách Trung Văn càng khóc to hơn, nước mắt trào ra như vỡ đê.

“Người xấu! Ông bắt nạt tôi, ông là người xấu! Hu hu…” Hách Trung Văn vừa khóc vừa vò băng vải ở cánh tay: “Người xấu, tôi không muốn nhìn thấy người xấu! Hu hu…”

“Tư Niên, tại anh hết đấy, ai cho anh dữ với con như thế!”

Lưu Diễm Mai đẩy Hách Tư Niên ra, bà đau lòng nhìn Hách Trung Văn: “Trung Văn, đừng khóc, chúng ta không chơi với người xấu nữa, chúng ta không chơi với người xấu nữa.”

Nói rồi, Lưu Diễm Mai quẳng cho Hách Tư Niên một ánh mắt, ý nói người bị Hách Trung Văn coi là người xấu như ông mau mau phắn đi, chỗ nào mát thì ra mà đứng.

Bị chính bà vợ yêu dấu ghét bỏ, khuôn mặt của Hách Tư Văn không dễ coi lắm. Không biết vì sao mà ông ta có cảm giác thằng ranh Hách Tư Văn này đang giả ngô giả nghê chứ gì?

Nó đang báo thù, cũng là do bình thường mình dạy dỗ nó nghiêm quá ư?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Hách Tư Niên cũng không dám nói năng linh tinh trước mặt Lưu Diễm Mai, ông ta nghi ngờ liếc Hách Tư Văn một cái rồi cũng nhanh nhẹn rời khỏi phòng bệnh.

“Hu hu hu…”

Hách Trung Văn vẫn còn đang khóc không ngừng được, trông anh ta như đứa bé ương ngạnh, cứ lắc đầu nguầy nguậy không chịu im, chỉ thiếu mỗi việc bò ra lăn vòng trên mặt đất thôi.

Trong lòng Lưu Diễm Mai nào chỉ buồn không thôi, cho dù bà có không muốn tin thì bây giờ bà bắt buộc phải thừa nhận rằng đứa con trai yêu quý của bà đã là đứa ngốc rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK