Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời đám người kia nói, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà xoay người lại nhìn về phía lối vào cửa hàng.

Quả thực, Lưu Thiên Hàn cùng với Cao Bắc Vinh đang đi về phía bọn họ.

Hôm nay Lưu Thiên Hàn mặc một bộ vest màu đen được làm thủ công, bộ vest đơn giản khéo léo làm nổi bật lên dáng người cao lớn cùng với vẻ phong lưu tao nhã nhưng lại mạnh mẽ của anh. Nhan Nhã Tịnh nhìn Lưu Thiên Hàn một hồi lâu rồi mới thu hồi lại tầm mắt đặt trên người anh.

Thôi được rồi, cô thừa nhận, anh Lưu thật sự vô cùng đẹp trai, gần đây hầu như ngày nào cũng nhìn thấy anh mà vẫn bị anh làm cho choáng ngợp.

Rõ ràng là Nhan Vũ Trúc không ngờ tới Lưu Thiên Hàn sẽ đến đây, sắc mặt cô ta càng thêm khó coi, cô ta vội vàng phẩy tay ra hiệu bảo trợ lý của cô ta đừng quay nữa.

Mọi người cũng đều biết, từ trước đến nay Lưu Thiên Hàn rất ít khi xuất hiện, anh ghét nhất là bị truyền thông quay chụp lại rồi phát tán mấy chuyện riêng tư nên mọi người không ai dám tùy ý tung ảnh chụp của anh lên trên mạng.

Trịnh Kiều nhìn thấy Lưu Thiên Hàn cũng lập tức tự tin hẳn lên.

Cô ta sửa sang lại mái tóc vàng của mình, tiến lên một bước, dùng giọng nói mềm mại êm tai nhất nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, có người bắt nạt chị Vũ Trúc, anh phải ra mặt cho chị Vũ Trúc!”

Nói xong, Trịnh Kiều còn đắc ý liếc mắt nhìn Ngô Minh Triết một cái, có anh Lưu chống lưng cho bọn họ, cô ta muốn xem thử tên nực cười dối trá Ngô Minh Triết này còn định làm loạn thế nào được nữa!

Nhan Vũ Trúc trừng mắt liếc Trịnh Kiều một cái, trong lòng thầm mắng một câu ngu xuẩn. Cô ta rất muốn giữ chặt Trịnh Kiều lại, không để cô ta nói hươu nói vượn. Nhưng hiện tại xung quanh có nhiều người như vậy, cô ta cũng không thể quát bảo Trịnh Kiều dừng lại được.

Nói thật, bây giờ trong lòng Nhan Vũ Trúc đang rất sợ hãi, cô ta thật sự rất sợ Lưu Thiên Hàn sẽ phủ nhận quan hệ của bọn họ trước mặt mọi người. Cô ta sĩ diện như vậy, chuyện này sẽ khiến cô ta không biết phái giấu mặt mũi vào đâu!

Nhưng trong lòng Nhan Vũ Trúc vẫn ôm một tia hy vọng. Dù sao Lưu Thiên Hàn cũng cho rằng cô ta là người đã cứu mạng anh, cô ta mong anh sẽ không làm cô ta mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.

Lưu Thiên Hàn đến nhìn cũng không thèm nhìn Trịnh Kiều lấy một cái, tầm mắt anh đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh. Cuộc đời vô ngần, nhưng trong mắt anh chỉ có một mình cô.

Bị Lưu Thiên Hàn cứ thế ngó lơ như vậy, trong lòng Trịnh Kiều thấy hơi lúng túng. Nhan Vũ Trúc lặng lẽ kéo Trịnh Kiều một cái, đánh mắt ra hiệu với cô ta, ý bảo cô ta đừng nói hươu nói vượn nữa.

Trịnh Kiều lại hoàn toàn hiểu sai ý của Nhan Vũ Trúc, cô ta coi ánh mắt của Nhan Vũ Trúc thành ánh mắt cổ vũ.

Cô ta hếch cằm lên, lòng đầy căm phẫn nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, Ngô Minh Triết thật sự rất quá đáng! Anh ta lại đi bôi nhọ chị Vũ Trúc! Chị Vũ Trúc chính là bạn gái của anh, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho chị Vũ Trúc!”

Cao Trúc sợ Lưu Thiên Hàn không để ý đến cô ta, cũng vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy, anh Lưu, anh nhất định phải đòi lại công bằng giúp bạn gái anh! Còn cả bọn em nữa, bọn em là bạn tốt của chị Vũ Trúc, anh cũng phải đòi lại công bằng giúp bọn em!”

Cao Trúc vừa quay mặt đi đã nhìn thấy Ngô Minh Triết mỉa mai nhìn chằm chằm cô ta cười, cô ta giận sôi máu, mặt đen sì, “Hừ” một tiếng với Ngô Minh Triết sau đó hất cằm quay mặt qua chỗ khác.

Thấy Lưu Thiên Hàn không liếc nhìn cô ta lấy một cái, trong mắt anh chỉ có hình bóng của Nhan Nhã Tịnh, trong lòng Nhan Vũ Trúc đột nhiên lạnh xuống.

Cô ta biết, lúc này Lưu Thiên Hàn sẽ không phối hợp với cô ta.

Mà nói đúng ra thì từ trước đến nay Lưu Thiên Hàn chưa bao giờ phối hợp với cô ta cả. Trước đó anh không phủ nhận quan hệ người yêu của bọn họ chỉ là vì anh lười đến để ý thôi.

Bây giờ anh đã yêu Nhan Nhã Tịnh, chắc chắn anh muốn tỏ lòng chung thủy trước Nhan Nhã Tịnh!

Nhan Vũ Trúc không muốn bản thân phải mất mặt trước mặt mọi người, bèn vội vàng cười nói với Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, anh đến rồi đấy à! Chuyện ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, công việc của anh bận rộn như vậy, anh đừng nên lãng phí thời gian ở đây nữa. Hay là để em đưa anh trở lại văn phòng nha?”

Nói xong, tim Nhan Vũ Trúc lập tức nhảy lên tới tận cổ họng, mong cho Lưu Thiên Hàn đi nhanh đi, dù không đi thì cũng đừng có nói gì hết. Nếu không, hôm nay mặt mũi của cô ta thật sự phải ném về đến tận nhà!

Điều làm Nhan Vũ Trúc muốn sụp đổ ngay lúc này chính là Lưu Thiên Hàn không những không đi mà còn mở miệng nói: “Tôi tới thăm bạn gái tôi, sao có thể nói là lãng phí thời gian được?”

Bạn gái?

Nghe Lưu Thiên Hàn nói như vậy, xung quanh lập tức bùng nổ.

Trước kia, tuy truyền thông đều viết Lưu Thiên Hàn với Nhan Vũ Trúc là người yêu của nhau nhưng Lưu Thiên Hàn chưa từng chính miệng thừa nhận. Không ngờ hôm nay Lưu Thiên Hàn lại thừa nhận trước mặt mọi người!

Chẳng lẽ, ảnh hậu Nhan với anh Lưu sắp có tin vui rồi ư?

Ngô Minh Triết đúng là một tên dối trá nực cười, ảnh hậu Nhan người ta có anh Lưu nâng niu, còn cần phải lên giường với anh ta để lấy vai diễn sao? Chắc chắn là tên xấu xa này muốn quấy phá!

“Anh Lưu đối xử với ảnh hậu Nhan thật tốt.”

“Đúng vậy, đây chính là tổng tài bá đạo yêu tôi phiên bản đời thực đây mà, cưng chiều quá đi, làm người khác phải hâm mộ không thôi!”

“Ảnh hậu Nhan với anh Lưu đúng là trời sinh một cặp.”

Nghe lời bàn tán sôi nổi xung quanh, sắc mặt Nhan Vũ Trúc càng ngày càng xấu. Lưu Thiên Hàn thật sự không định giữ lại cho cô ta chút mặt mũi nào hết!

Nhan Vũ Trúc vẫn muốn thử cứu vãn tình hình trước phút hoàn toàn sụp đổ. Cô ta vươn tay nắm chặt lấy tay Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, anh đi về trước đi được không? Có chuyện gì thì chúng ta trở về rồi hẵng nói, nhé?”

Lưu Thiên Hàn lẳng lặng hất tay Nhan Vũ Trúc ra, anh chán ghét liếc mắt nhìn Nhan Vũ Trúc một cái rồi lập tức nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh.

Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn nắm tay Nhan Nhã Tịnh trước mặt mọi người, sắc mặt Nhan Vũ Trúc trắng bệch.

Cô ta vươn tay, cố gắng muốn vãn hồi lại chút gì đó. Nhưng bởi vì quá khó xử nên lúc này trong đầu cô ta hoàn toàn trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn cô ta không biết phải nói gì cả.

Cho tới nay, cô ta có thể có được vị trí cao như vậy trong giới giải trí, được nhiều người lấy lòng tâng bốc như vậy đều là vì mọi người cho rằng cô ta là bạn gái của anh Lưu.

Nếu không có lớp hào quang chói lọi là bạn gái của anh Lưu này…

Mặt Nhan Vũ Trúc tái nhợt không chút màu máu. Nếu không có hào quang bạn gái của anh Lưu thì tất cả ưu đãi cùng đặc quyền áp đảo người khác mà cô ta nhận được trong giới giải trí, thậm chí là cả vô số fan đều không thuộc về cô ta!

Nhìn bàn tay Lưu Thiên Hàn đang đặt trên tay Nhan Nhã Tịnh, Trịnh Kiều cùng Cao Trúc nhìn đến ngốc luôn.

Lần trước trong khách sạn, anh Lưu cãi nhau với chị Vũ Trúc còn cố ý dùng Nhan Nhã Tịnh để kích thích chị Vũ Trúc. Chẳng lẽ anh Lưu vẫn đang cãi nhau với chị Vũ Trúc, anh làm vậy là… dùng lại chiêu cũ ư?

Nghĩ như vậy, Trịnh Kiều với Cao Trúc đều thấy hơi sốt ruột, bọn họ biết giữa người yêu với nhau có giận dỗi gì đó đều là chuyện rất bình thường thôi.

Nhưng giờ đang là tình huống đặc biệt! Nếu lúc này anh Lưu không ra mặt cho bọn họ thì bọn họ thật sự sẽ bị Ngô Minh Triết hãm hại đến chết mất!

Sau khi liếc mắt nhìn Cao Trúc, Trịnh Kiều sốt sắng chạy xộc tới chỗ Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, có phải anh vẫn còn cãi nhau với chị Vũ Trúc đúng không? Cho dù anh có cãi nhau với chị ấy thì anh cũng không thể để mặc người khác bắt nạt chị ấy được! Anh Lưu, bạn gái là để yêu thương chứ không phải là để giận dỗi, anh không thể làm tổn thương chị Vũ Trúc như vậy được đâu!”

Bạn gái, bạn gái…

Từng tiếng bạn gái này, Nhan Nhã Tịnh nghe mà trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ngoài cười nhưng trong không cười, liếc mắt nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, bạn gái anh bị người ta bắt nạt kìa, anh có muốn đi an ủi cô ta chút không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK