"Bác ba, phiền bác đừng quấy rầy tôi cứu chữa người bệnh!"
Nhan Nhã Tịnh quay sang gằn từng tiếng với Lưu Quốc Nam: "Tôi sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì! Nếu cô ấy gặp chuyện gì không hay, Nhan Nhã Tịnh này đền mạng mình cho cô ấy!"
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh cũng lười để ý đến Lưu Quốc Nam, tiếp tục chuyên tâm châm cứu cho mẹ của Phó Xuyên.
Lời này của Nhan Nhã Tịnh chặn đứng họng Lưu Quốc Nam, khiến ông ta nói không ra lời.
Ông ta phải gắng sức nuốt hai ngụm máu tươi mới tiếp tục tìm về giọng nói của mình: "Nhan Nhã Tịnh, cô nói đền mạng cho người ta thì có ích gì đâu? Tôi không tin cô hại chết người xong còn thật sự nỡ từ bỏ mạng sống của mình!"
‘Keng!’
Nhan Nhã Tịnh ném một chiếc dao mảnh trong hòm thuốc xuống đất: "Nếu tôi chữa chết người thì tôi tự sát trước mặt mọi người. Thế đã được chưa?"
"Cô…"
Lưu Quốc Nam giận đến độ mặt già đỏ lựng lên, mãi một lúc lâu cũng không tìm được giọng nói của mình.
Dù thế nào ông ta cũng không thể lường được Nhan Nhã Tịnh có thể làm tới nước này.
Tuy rằng tâm địa Lưu Quốc Nam ác độc, nhưng lăn lộn chốn thương trường nhiều năm như vậy sao có thể là người ngu ngốc. Nhan Nhã Tịnh đã nói tới mức này rồi, nếu ông ta vẫn tiếp tục ép sát thì sẽ bất lợi cho hình tượng của ông ta.
Ông ta đành phải trông mong nhìn Phó Xuyên, hy vọng Phó Xuyên có thể ra tay ngăn cản Nhan Nhã Tịnh.
Phó Xuyên không hiểu châm cứu, thấy nhiều kim như vậy đâm vào người mẹ thì chỉ thấy đau lòng.
Cậu bé tiến lên mấy bước, muốn kéo Nhan Nhã Tịnh không cho cô tiếp tục đâm mẹ mình nữa.
Nhưng Phó Xuyên còn chưa chạm tới người Nhan Nhã Tịnh thì đã bị một bàn tay nhỏ múp míp nắm lấy.
"Anh đừng lo, mẹ em đang cứu mẹ anh mà! Mẹ em là bác sĩ đông y rất giỏi, sẽ không làm mẹ anh gặp chuyện đâu."
Phó Xuyên vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt to tròn đen láy, sâu trong đáy mắt là ý cười trong trẻo, thuần khiết lương thiện khó diễn tả thành lời, khiến lòng cậu bé cũng ấm hẳn lên.
Phó Xuyên vừa định nói gì đó thì Nhan An Mỹ đã rút một chiếc kẹo mút chocolate trong túi ra như làm ảo thuật: "Cho anh này!"
"Em biết anh đang khó chịu lắm, nhưng mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi. Ba anh đang ở trên thiên đàng nhìn anh đấy. Ba anh sẽ nhìn anh biến thành một người đàn ông nhỏ kiên cường!".
Truyện đề cử: Tín Đồ Ánh Trăng
Phó Xuyên kinh ngạc nhìn Nhan An Mỹ, không tiếp tục ngăn trở Nhan Nhã Tịnh nữa mà để mặc cho Nhan An Mỹ bóc giấy gói que kẹo chocolate trong tay rồi nhét vào miệng cậu bé.
Vị chocolate hơi đắng, nhưng lúc nuốt xuống lại ngọt ngào hơn nhiều. Có điều, sau đó cậu bé cũng không nhấm nháp ra vị chocolate, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ mềm mại kia thật ấm áp, ấm áp chưa từng có.
Rất nhiều năm sau, bên cạnh chàng thiếu niên đại đội trưởng đội cảnh sát tuổi trẻ anh tuấn mặc trên người bộ cảnh phục có vô số người ngưỡng mộ. Nhưng cũng chỉ có cảnh tượng ấm áp vào buổi tối đau đớn thuở bé kia mới có thể khiến tim anh đập rộn ràng.
Thấy khóe mắt Phó Xuyên ửng đỏ, Nhan An Mỹ không nhịn được mà vươn tay xoa xoa nước mắt chưa khô cho cậu bé.
Nhìn thấy gương mặt Phó Xuyên đã khô ráo trở lại, Nhan An Mỹ cười rộ lên, nụ cười của cô bé tươi hơn nắng tháng ba, khắc sâu trong lòng cậu bé, lưu luyến không thôi.
"Anh ơi, đàn ông không thể khóc nhè đâu nha! Anh phải làm anh hùng bảo vệ mẹ mình nữa!"
"Ừ, anh phải làm anh hùng!" Phó Xuyên khụt khịt mũi, hào khí nói.
Nhan An Mỹ cười tươi rạng rỡ, vừa định nói thêm gì đã thấy Nhan An Bảo vô tình tiến lên, dứt khoát túm cô bé sang một bên.
"Anh, tự nhiên kéo em làm gì!" Nhan An Mỹ khó hiểu.
Nhan An Bảo vẫn trưng ra gương mặt lạnh băng như trước, bất đắc dĩ nói với Nhan An Mỹ: "An Mỹ, con gái con đứa phải biết e lệ chứ! Không được tùy tiện nắm tay con trai!"
Nhan An Bảo không phải kiểu anh trai cổ hủ, nhưng cậu bé cực kỳ bao che bênh vực. Cậu bé không muốn em gái cưng của mình bị mấy thằng nhóc hôi sàm sỡ.
Nhan An Mỹ ngượng ngùng le lưỡi: "Rồi mà rồi mà, sau này em sẽ trở thành thục nữ biết e lệ!"
Nhan Nhã Tịnh đã châm cứu cho mẹ của Phó Xuyên được một lát rồi, Lưu Quốc Nam thấy mẹ Phó Xuyên vẫn hôn mê không tỉnh thì lập tức tự tin hẳn lên.
Ông ta cau mày lườm Nhan Nhã Tịnh, lạnh giọng nói: "Nhan Nhã Tịnh, lâu như vậy rồi người ta còn chưa tỉnh. Có phải cô chữa chết người rồi không? Vừa rồi cô còn nói thế nào? Cô nói nếu người ta bị cô chữa chết thì cô tự sát trước mặt chúng tôi! Tôi không ép cô tự sát trước mặt mọi người, tôi chỉ hi vọng cô làm chuyện tốt cũng đừng để liên lụy tới Lưu Thị chúng tôi!"
Chết rồi?
Phó Xuyên ngẩn ra, vội vàng quay mặt đi xem mẹ mình. Cậu bé đỏ mắt bổ nhào về phía mẹ, vừa định nói Nhan Nhã Tịnh trả mẹ lại cho mình thì thấy mẹ cậu bé từ từ mở mắt ra.
Thấy Nhan Nhã Tịnh ngồi xổm bên cạnh, mẹ Phó Xuyên cũng hiểu người này vừa cứu mình. Cô ấy vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn cô, nếu không nhờ có cô thì tôi đã không thể gặp lại Xuyên nhà tôi nữa rồi!"
"Mẹ tỉnh rồi!"
Phó Xuyên mừng rỡ như điên, dồn sức ôm chặt mẹ mình: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi! Tốt quá rồi! Thật sự tốt quá rồi!"
Lưu Quốc Nam kinh hãi đứng đờ ra tại chỗ. Ông ta không ngờ mẹ Phó Xuyên còn có thể tỉnh lại!
Hơn nữa còn là được Nhan Nhã Tịnh cứu tỉnh trước mắt mọi người.
Hiện tại mẹ của Phó Xuyên đã tỉnh, sao ông ta có thể tản ra lời đồn Lưu Gia Thành bức tử người ta nữa chứ?
Lưu Quốc Nam giận đến nỗi gương mặt già nua kia nhăn rúm biến dạng. Ông ta hung tợn trừng Nhan Nhã Tịnh, nếu ánh mắt có thể giết người thì Nhan Nhã Tịnh đã bị ông ta băm vằm thành nghìn mảnh từ lâu rồi.
Mẹ Phó Xuyên được Nhan Nhã Tịnh cứu tỉnh khiến Lưu Thiên Hàn rất kinh ngạc. Cô gái này luôn có khả năng làm ra chuyện ngoài dự kiến của anh.
Trước kia anh luôn cảm thấy Nhan Nhã Tịnh là một cô nàng xinh đẹp chỉ biết quyến rũ đàn ông. Giờ xem ra người phụ nữ này cũng không nông cạn đến thế. Bản thân cô sở hữu rất nhiều điểm đặc biệt khiến người ta si mê.
Nhan Nhã Tịnh vừa xoay mặt đã đối diện với đôi mắt sâu thẳm như biển của Lưu Thiên Hàn. Cô cứ như một cô thiếu nữ mong đợi được khích lệ: "Anh hai, có phải em chữa bệnh rất giỏi không? Có phải anh nên khen em không?"
"Ừ, giỏi lắm." Lưu Thiên Hàn vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Nhan Nhã Tịnh, mà chính anh cũng không nhận ra ánh mắt của mình cưng chiều nhường nào.
Lại dùng tuyệt chiêu xoa đầu người ta nữa rồi!
Anh Lưu trình diễn xoa đầu cô trước mặt mọi người, trong lòng Nhan Nhã Tịnh kích động cực kỳ, được voi đòi tiên nói: "Anh hai, em giỏi như thế, có phải anh nên thưởng cho em cái gì không?"
"Em muốn thưởng gì?" Lưu Thiên Hàn nghiêng mặt đi, giọng nói trầm thấp êm tai khiến Nhan Nhã Tịnh cảm thấy nửa người đều tê dại.
Đến tận bây giờ Nhan Nhã Tịnh vẫn không dám công khai chuyện mình và Lưu Thiên Hàn ở bên nhau cho mọi người, chỉ len lén nhéo tay Lưu Thiên Hàn, nhỏ giọng nói: "Chờ em nghĩ kỹ đã rồi nói cho anh sau. Đến lúc ấy anh không được đổi ý đâu đấy!"
"Tuyệt đối sẽ không đổi ý!" Lưu Thiên Hàn nói như hứa hẹn với Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh cười hớn hở, rất thích cảm giác có thể đứng bên anh Lưu, kề vai chiến đấu với anh chứ không phải trốn phía sau để anh che chở cho mình.
Anh Lưu, em cũng muốn bảo vệ anh!
Nhan Nhã Tịnh xoay người, vừa định kiểm tra lại cho mẹ của Phó Xuyên một lần nữa thì bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Lưu Quốc Nam.
Cô cười càng xán lạn hơn: "Bác ba, bây giờ có cần cháu tự sát trước mặt mọi người nữa không?"