Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1142

Cô cho rằng, cô ngã thảm hại đến vậy, Lưu Thiên Hàn dù thế nào cũng phải xuất hiện, cô thật sự bức thiết muốn được gặp anh, cô gọi điện thoại, gọi không được, chắc là bị anh kéo vào black list rồi, cô nhắn messenger, kết bạn đã bị gỡ, tận dụng mọi phương tiện liên lạc, cô đều không liên lạc được với anh.

Lưu Thiên Hàn không xuất hiện.

Ngược lại là Thẩm Quyện đầy mặt lo lắng xuất hiện trước mặt Nhan Nhã Tịnh, “Nhan Nhã Tịnh, em sao rồi? Ngã trúng đâu rồi? Tôi đưa em đi bệnh viện!”

Gương mặt tuấn tú ôn hoà đó của Thẩm Quyện khó được biểu lộ sốt ruột, nhưng Nhan Nhã Tịnh không chút cảm xúc, lúc này cô chỉ muốn tìm thấy người đàn ông khiến cô ngày nhớ đêm mong.

Chỉ có điều, cô tìm không thấy.

Anh không cần cô nữa rồi.

Trong lòng đột nhiên thê lương buồn bã không nói ra lời, Nhan Nhã Tịnh không khóc, cô đỡ lấy bậc cấp bên cạnh phí sức đứng lên, Thẩm Quyện thấy vậy, vội vàng tiến tới đỡ lấy cô, Nhan Nhã Tịnh vô thức đẩy anh ta ra, sức lực trên tay anh ta càng thêm mạnh hơn một chút.

“Nhan Nhã Tịnh, tôi đưa em đi bệnh viện!”

“Cậu Thẩm, cảm ơn anh, nhưng mà không cần đi bệnh viện, tôi chính là bác sĩ, chút trẹo chân này, tự tôi có thể xử lý.”

Thẩm Quyện không lập tức nói chuyện, đôi mắt ôn hoà của anh ta, nổi lên mưa gió khó lường, đột nhiên, anh ta trực tiếp cõng Nhan Nhã Tịnh lên lưng, ngữ khí không cho phép phản kháng, “Nhan Nhã Tịnh, tôi đưa em về nhà!”

Nhan Nhã Tịnh không muốn có quá nhiều dây dưa với Thẩm Quyện, nhưng trong lòng cô cũng hiểu, bộ dạng hiện giờ của cô, đích thực không cách nào lái xe về nhà.

Trong lòng cô mệt mỏi, cũng không tranh luận thêm với Thẩm Quyện nữa, chỉ nhẹ giọng nói, “Cậu Thẩm, cảm ơn anh nhé!”

Thẩm Quyện bất đắc dĩ thấp giọng cười, cô đối với anh ta thật đúng là khách sáo, một câu một chữ cảm ơn, từng tiếng từng tiếng cảm ơn này, vô hình trung vạch ra một hố ngăn cách giữa hai người bọn họ, nhưng dù hố ngăn có lớn hơn nữa, chỉ cần có lòng, đều có thể từng bước vượt qua.

Thẩm Quyện hiểu rõ, ân cần cũng phải vừa phải, quá mức ân cần cũng khiến cho người ta phản cảm, cho nên suốt đường đi, anh ta cũng không dồn dập bày tỏ hảo cảm với Nhan Nhã Tịnh, mà lịch sự cùng cô nói chút chuyện hồi trước ở trường Đại học, bầu không khí giữa hai người ngược lại hài hoà không ít.

Thẩm Quyện kỳ thực muốn dìu Nhan Nhã Tịnh về đến tận phòng cô, nhưng cô kiên quyết để anh ta dừng xe bên ngoài biệt thự của cô ở Tầm Viên, anh ta cũng không miễn cưỡng.

Nhưng khi cô xuống xe, anh ta cố chấp cõng cô xuống.

Nhan Nhã Tịnh không tự nhiên xuống khỏi lưng anh ta, “Cậu Thẩm, cảm ơn anh đưa tôi về.”

Lại là cảm ơn…

Thẩm Quyện tắt cười, “Nếu đã muốn cảm ơn tôi, không bằng ngày khác mời tôi ăn cơm?”

Nhan Nhã Tịnh, “…” Cô chỉ là lịch sự nói một cách tượng trưng thôi được không, ai muốn mời anh ta ăn cơm chứ!

Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói chuyện, Thẩm Quyện cũng không miễn cưỡng nữa, dù sao cũng vậy, dù cô không mời anh ta ăn cơm, thì bọn họ vẫn rất nhanh sẽ gặp lại thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK