Chương 1610
Anh còn chưa biến thành sói hay dã thú, cô như bị điện giật xuống khỏi người anh, nghiêng đầu sang một bên, nôn mửa ào ạt.
Lưu Thiên Hàn nguy hiểm nheo mắt mình lại, khi môi họ chạm vào nhau, cô lại nôn mửa.
Tốt lắm, tốt lắm!
Lần này, anh không có ý định quay lại với cô, nhưng bây giờ, nhìn thấy cô như vậy, trái tim anh lạnh lẽo đến mức như giết chết vạn vật.
Khuôn mặt tuấn tú của anh tối sầm cứ như mây đen bao trùm cả thành phố, anh khiến cô phát tởm như vậy, tại sao cô, trước mặt anh, phải giả vờ sỉ tình như vậy!
Một người phụ nữ đạo đức giả đáng ghê tởm như vậy, cho dù anh có trở nên tàn tật cũng không cần cô châm cứu, xoa bóp cho anh!
“Cút!” Lưu Thiên Hàn nhướng mï, ánh mắt lạnh như băng, “Nhan Nhã Tịnh, nếu như cô còn dám không có sự cho phép của tôi mà xông vào nhà của tôi, tôi nhất định sẽ cho cô vào tù!”
Nhan Nhã Tịnh tức giận muốn hộc máu, còn muốn cô ngồi tù? ! Anh làm sao có thể như vậy!
Chỉ là, cô không thể nói ra được những lời này, trong bụng cô quá khó chịu, giống như đứa khỉ nhỏ chui vào trong bụng, gây náo loạn thiên cung.
Ôm thùng rác nôn một hồi, dạ dày Nhan Nhã Tịnh cũng không còn khó chịu nữa.
Cô cũng không nghĩ nhiều, bụng cô vốn không tốt, hôm qua và hôm nay cũng không ăn cơm, lại thêm ngấm mưa lâu như vậy, nên phát sốt nhẹ, nên chuyện này cô cũng thấy bình thường.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, sau này em nhất định phải đến đây. Em là bác sĩ, phải có trách nhiệm đến cùng với bệnh nhân của mình!”
“Nhan Nhã Tịnh, loại bác sĩ không có y đức như cô, tôi chẳng cần!”
Lưu Thiên Hàn dừng lại một chút, sau đó nói từng chữ một: “Nhan Nhã Tịnh, từ giờ trở đi, cô sẽ không “Không được! Anh hai, nếu muốn chân của anh khôi phục, nhất định phải phối hợp em châm cứu xoa bóp kỹ thuật! Anh hai, anh chán ghét em, anh hận em sao không biến mất khỏi thế giới này, nhưng bất kể như thế nào, anh cũng khôn thể đánh cược đôi chân của chính mình.”
“Nhan Nhã Tịnh, cô là gì với tôi? Chân của tôi có thể lành lặn hay không, liên quan gì đến cô?”
Lưu Thiên Hàn khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Trên đời có rất nhiều bác sĩ, Nhan Nhã Tịnh, tôi thực sự không cần đến cô!
Cút đi, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, nếu không, tôi gặp cô một lần liền , liền đánh cô một lần.
Nói rồi, anh vừa lấy vai cô, kéo đi ra ngoài.
Nhan Nhã Tịnh không muốn rời đi, cô một chút cũng không muốn rời đi, nhưng bây giờ, thân thể cô mềm nhũn, cô thật sự dùng không được bao nhiêu sức lực, chỉ có thể mặc cho anh ném cô ra khỏi cửa, rồi nhìn anh lạnh lùng khóa cửa phòng khách.
Nhan Nhã Tịnh vốn không muốn cứ như vậy rời đi, nhưng bụng lại bắt đầu quặn lên, sợ mình lại không nhịn được nôn ra anh, vội vàng che miệng đi ra ngoài biệt thự.
Lưu Thiên Hàn cố gắng hết sức để phớt lờ sự tồn tại của Nhan Nhã Tịnh, nhưng ánh mắt anh vẫn không thể kiểm soát được hướng ra bên ngoài phòng khách.
Nhìn dáng vẻ khập khiêng của cô, trong mắt anh không kìm được hiện lên sự đau lòng.
Bước chân dài thắng tắp về phía trước, anh theo bản năng muốn kéo cô lại xem cô bị thương ở đâu.
Nghĩ rằng anh chỉ là người thay thế Thiên Hàn trong trái tim cô, cuối cùng anh cũng chống lại sự thôi thúc trong mình.
Anh luôn thích nói người khác đừng tự mình làm nhục mình nữa, thực ra, anh không nên tiếp tục tự làm nhục mình nữa, chính là anh.