Cung Tư Mỹ nghe âm thanh truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, khoé miệng nhịn không được cong lên, nhưng cô ta vẫn có chút không yên tâm, "Anh dám chắc là Nhạc Dũng sẽ muốn Nhan Nhã Tịnh? Vạn nhất anh ta không nguyện ý xuống tay với Nhan Nhã Tịnh thì sao?"
"Cô Cung, việc này thì cô cứ yên tâm đi! Loại thuốc mà tôi nhờ người kiếm được đó, cho dù có là thái giám cũng phải biến trở lại thành đàn ông! Nhạc Dũng là một người đàn ông bình thường, sau khi uống vào loại thuốc này, chỉ sợ rằng đến bản thân mình là người hay thú anh ta cũng còn chẳng nhận rõ được nữa là, làm sao có thể bỏ qua cho Nhan Nhã Tịnh được!"
"Cô Cung, tối nay cô cứ chờ mà xem kịch hay đi, vở kịch đặc sắc như vậy, cô ngàn vạn lần chớ bỏ lỡ!"
Dứt lời, người nọ trực tiếp ngắt điện thoại.
Cung Tư Mỹ nhìn màn hình điện thoại dần dần tối đi trong tay, khoé miệng kéo lên thành một đường cong, không cách nào thu lại được.
Thật hay nha, người phụ nữ mình yêu nhất, cùng với cấp dưới tin cậy nhất lăn giường với nhau, cô ta đã gấp đến chờ không được muốn nhìn xem biểu cảm của Lưu Thiên Hàn rồi đây!
Sau khi nhìn thấy tin tức trên mạng vào buổi chiều, tâm tình của Nhan Nhã Tịnh đặc biệt tươi sáng.
Tận đến lúc vào đoàn phim, tâm tình của cô vẫn còn đang lâng lâng.
Ừ, Anh Lưu quả thật rất giỏi, trên đời này không có việc gì mà Anh Lưu không làm được.
Thôi được rồi, bụng Anh Lưu không thể sinh em bé, Anh Lưu cũng không thể có kinh nguyệt…
Vẫn có việc mà Anh Lưu không thể làm được.
Nhan Nhã Tịnh bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, cầm thuốc trong tay, khẽ ngâm nga một khúc.
Tối qua, Anh Lưu nói sẽ có thưởng cho cô, nhưng lúc đó sự việc cũng chưa được giải quyết, cô cũng ngại mở miệng đòi phần thưởng.
Tối nay, cô phải suy nghĩ kỹ xem nên đòi phần thưởng gì mới được.
Bảo Anh Lưu chủ động hiến thân, cùng cô khám phá tư thế mới?
Nhan Nhã Tịnh ra sức lắc đầu, suy nghĩ này quá thô tục rồi! Anh Lưu nhất định sẽ chê cô không biết dè dặt! Huống hồ chi, trong mắt anh ấy, bọn họ chỉ vừa mới xác định quan hệ, khám phá tư thế mới, tiến độ này cũng quá nhanh đi!
Nhan Nhã Tịnh đang cố gắng vắt óc nghĩ xem nên đòi phần thưởng gì với Anh Lưu thì biên kịch vàng Hỉ Bảo đột nhiên thò tay tới, vỗ vai cô một cái.
Nhan Nhã Tịnh giật nảy mình quay lại theo phản xạ, thấy Hỉ Bảo đang đầy mặt khó xử mà nhìn cô.
Hỉ Bảo chính là biên kịch của, trước kia Nhan Nhã Tịnh từng hợp tác qua với cô ta, cô ta còn từng giúp cô nói chuyện, cô thấy vẻ mặt Hỉ Bảo đầy vẻ khó xử, nhịn không được mở miệng hỏi, "Hỉ Bảo, cô sao thế? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Có cần tôi bắt mạch cho cô không?"
"Nhã Tịnh, tôi muốn nhờ cô giúp tôi một việc." Quan hệ giữa Hỉ Bảo và Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng tốt, xưng hô của cô ta với Nhan Nhã Tịnh cũng từ bác sĩ Nhan ban đầu đổi thành Nhã Tịnh.
"Việc gì vậy? Có việc gì cần cô cứ nói với tôi một tiếng là được, chỉ cần là việc tôi có thể làm, tôi nhất định tận lực!"
Từ tròng mắt của Hỉ Bảo thoắt loé qua một tia áy náy, trong nháy mắt, cô ta lại khôi phục dáng vẻ hết sức khó xử như vừa rồi.
"Nhã Tịnh, con gái tôi bị ốm, tối nay tôi phải về sớm."
Hỉ Bảo ngừng một chút rồi nói tiếp với Nhan Nhã Tịnh, "Nhưng phần kịch bản của Bùi Vũ cần tôi phải đưa qua cho anh ấy trong tối nay, trợ lý của tôi lại nghỉ phép rồi, Bùi Vũ ở Lam Điều, tôi qua bên đó phải vòng một đoạn đường dài, Nhã Tịnh, cô về nhà vừa khéo đi qua bên Lam Điều bên đó, cô có thể giúp tôi cầm kịch bản qua cho anh ấy không?"
"Nhã Tịnh, tôi biết như này rất làm phiền cô, nhưng tôi rất lo cho con gái tôi, tôi muốn về sớm chút xem xem nó."
Nhan Nhã Tịnh là một người mẹ, cô đương nhiên hiểu được tâm tình của Hỉ Bảo, trước đây cô một mình ở nước ngoài, khi An Bảo hoặc An Mỹ bị ốm cô đều gấp đến như kiến bò trên chảo nóng.
"Hỉ Bảo, việc này thì có gì mà phiền, cô không cần khách sáo như vậy! Dù sao tôi cũng tiện đường, tôi đưa kịch bản qua cho Bùi Vũ là được!"
Nhan Nhã Tịnh biết Bùi Vũ, anh ta là vai nam số một trong bộ phim mới, nghe nói là một ngôi sao lớn rất kênh kiệu, hiện tại vẫn chưa vào đoàn phim, tối nay anh ta muốn kịch bản, nếu không đưa qua anh ta chắc chắn sẽ gây phiền toái cho Hỉ Bảo.
"Nhã Tịnh, cảm ơn cô nhé." Tròng mắt Hỉ Bảo sâu lắng nhìn Nhan Nhã Tịnh, cô ta nhích nhích môi tựa hồ như còn có điều gì đó muốn nói với Nhan Nhã Tịnh, nhưng đến cuối cùng cô ta cũng không nói gì cả.
Cô ta nhanh chóng viết lên giấy số phòng bao của Bùi Vũ, để chung với kịch bản đã được in ra, đưa cả vào tay Nhan Nhã Tịnh, vào khoảnh khắc xoay người đi, cô ta lặng im không tiếng động khẽ nhích môi.
Nhã Tịnh, tôi xin lỗi.
Loại chuyện nhỏ như tiện đường đưa kịch bản thế này, thật là bình thường đến không thể bình thường hơn, Nhan Nhã Tịnh quả thật cũng không nghĩ nhiều, cộng thêm quan hệ giữa cô và Hỉ Bảo gần gũi như vậy, cô cũng không đặc biệt cố ý suy nghĩ theo hướng u ám của lòng người.
Thật ra, lúc đó Nhan Nhã Tịnh cũng muốn hỏi Hỉ Bảo, sao không trực tiếp gửi file kịch bản qua cho Bùi Vũ, để đoàn đội của anh ta in ra chẳng phải là được rồi sao!
Nhưng nghĩ đến việc nhiều ngôi sao thích bày ra cái giá kênh kiệu, yêu cầu đoàn phim phải cung kính đưa kịch bản tới tận tay cho bọn họ, nên lời này Nhan Nhã Tịnh cũng không hỏi nữa.
Sau khi bận xong việc trong đoàn phim, Nhan Nhã Tịnh trực tiếp lái chiếc xe Beetle của mình đến Lam Điều.
Vừa rồi, cô nhận được điện thoại của Lưu Thiên Hàn, anh nói anh đang ở Lam Điều, bảo cô sớm nghỉ ngơi, Nhan Nhã Tịnh không nói với Lưu Thiên Hàn là lát nữa cô cũng đến Lam Điều, đợi lát đưa kịch bản qua cho Bùi Vũ xong, cô sẽ len lén chạy qua phòng bao của Lưu Thiên Hàn, cho anh một niềm vui bất ngờ.
Nhìn qua mảnh giấy nhớ ghi số phòng bao trong tay một lần, xác nhận phòng bao trước mặt chính là phòng bao của Bùi Vũ, Nhan Nhã Tịnh gõ gõ cửa, tính nhanh chóng đưa kịch bản cho anh ta để cô còn đi tìm người đàn ông của mình.
Không có ai đáp lại.
Kiểu phòng bao như thế này thường là âm thanh bên trong rất ầm ĩ, bạn bè tụ tập, nhậu nhẹt linh đình, căn bản không thể nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Nhan Nhã Tịnh cũng không tốn sức gõ cửa tiếp nữa, cô trực tiếp đẩy mở cửa liền bước vào bên trong phòng bao.
Cửa chính của phòng bảo chỉ là khép hờ, điều này thật bình thường, nhưng sau khi đẩy mở cửa ra, Nhan Nhã Tịnh bèn phát hiện điều không bình thường.
Trong phòng bao không mở đèn.
Bên trong tối đen một mảnh, căn bản không giống như một cuộc tụ tập bạn bè.
Nhan Nhã Tinh như ý thức được điều gì đó, cô nhanh chóng lui bước ra ngoài cửa, tính nhanh chóng rời đi, ai ngờ khi cô chưa kịp đóng chặt cửa phòng bao thì một cánh tay to dài tóm chặt lấy cổ tay cô.
Nhan Nhã Tịnh đương nhiên không ngốc ngơ đợi để bị kéo vào phòng bao, tay cô ra sức muốn giằng ra khỏi bàn tay kia, nhưng bàn tay kia quá mạnh, cô tựa hồ cố hết cả sức bú sữa cũng không thể giằng ra được.
"Buông tôi ra!"
Nhan Nhã Tịnh dùng cả tay lẫn chân, cô muốn tấn công vào bộ phận yếu ớt nhất của người đàn ông, nhưng thân thể người đàn ông quá linh hoạt, cô tấn công nhưng căn bản không thể thành công.
"Cứu với!"
Nhan Nhã Tịnh lớn tiếng kêu lên, người đàn ông nọ nhanh chóng vươn ra một cánh tay còn lại, bịt chặt mũi miệng của cô.
Nhan Nhã Tịnh ra sức lắc đầu, cô phát hiện những kỹ xảo phòng thân mà cô học được trước đây, trước mặt người đàn ông này đều biến thành đồ trang trí.
Bất luận cô vùng vẫy thế nào, cuối cùng cô vẫn bị hắn cưỡng ép lôi vào trong phòng bao, một giây sau, cửa lớn của phòng bao bị hắn khoá trái lại.
Mà trong một mảnh đen tối này, dần dần Nhan Nhã Tịnh cũng nhìn rõ hình dáng người đàn ông trước mặt.
Nhạc Dũng.