Chiến Mục Hàng đương nhiên cũng nghe thấy tiếng của An Tình, anh biết sau khi An Tình nhìn thấy anh và Tô Thu Quỳnh ở cùng nhau, chắc chắn lại một khóc hai nháo ba thắt cổ, anh đau đầu muốn chết khi An Tình quậy như vậy.
Nhưng buông Tô Thu Quỳnh ra ư?
Anh bây giờ căn bản không làm được!
Người đàn ông làm loại chuyện này, đã hứng lên rồi, bỗng dưng bị cắt ngang, thật sự là muốn mạng. Chiến Mục Hàng bây giờ đã là tên đã lên cung, không thể không bắn, anh không dừng lại được.
Mãi cho tới An Tình sắp nghiến gãy hàm răng của mình, âm thanh bên trong mới từ từ dừng lại.
Chiến Mục Hàng không hề thương tiếc đẩy Tô Thu Quỳnh ngã trên sàn, anh chỉnh lại áo sơ mi của mình, mở cửa lớn của phòng thử đồ ra, đi ra bên ngoài.
Làm loại chuyện này, đàn ông và phụ nữ thật sự rất không công bằng, Tô Thu Quỳnh của bây giờ cả người nhếch nhác, không thể gặp người khác, nhưng Chiến Mục Hàng chỉ cần chỉnh lại một chút, vẫn phong độ ngời ngời, mặt người dạ thú.
Tô Thu Quỳnh biết, cô ta ngã ở trên sàn như vậy, nhất định vô cùng nhếch nhác, nhưng cô bị Chiến Mục Hàng đẩy ngã lần này thật sự rất đau, nhất thời cô thật sự không bò dậy nổi.
Chiến Mục Hàng cảm thấy mình thật sự rất nực cười, anh cũng sắp bị người phụ nữ không biết điều Tô Thu Quỳnh này làm cho tức chết rồi, anh còn lo lắng bộ dạng quần áo không chỉnh tề này của Tô Thu Quỳnh sẽ bị người khác nhìn thấy.
Khi đi ra khỏi phòng thử đồ, anh nhanh chóng cởi áo vest của mình ra, ném lên người của Tô Thu Quỳnh, vừa hay che kín làn da lộ ra ở bên ngoài của cô.
“Tô Thu Quỳnh, hôm nay đều là do em tự mình chuốc lấy! Em đáng đời!”
Chiến Mục Hàng nói xong lời này thì định vừa tiêu sái lại lãnh khốc đá cửa lớn của phòng thử đồ ra, ai ngờ, anh còn chưa đá cửa ra, chiếc áo vest anh phủ trên người của cô đã bị cô dùng sức giật xuống, hằn học đập vào mặt của anh.
Chiến Mục Hàng không có phòng bị, bị Tô Thu Quỳnh đập một cái, anh trước giờ chưa từng nghĩ, bị áo vest đập một cái, mặt sẽ đau như vậy.
Chiến Mục Hàng tức đến mức muốn ăn thịt người, anh vừa muốn phát tác, bàn tay nhỏ dịu dàng không xương đó của An Tình ôm chặt cánh tay của anh.
An Tình tự lừa mình dối người phớt lờ Tô Thu Quỳnh, cô ta dán cái đầu nhỏ vào trong lòng của anh: “Anh Mục Hàng, anh sao lại chạy tới bên này rồi? Anh có biết em tìm anh rất lâu không.”
An Tình không chút dấu vết đóng lại cửa lớn của phòng thử đồ, khi đóng lại, cô ta nhìn rõ dấu vết rõ ràng trên người Tô Thu Quỳnh, cô ta hận tới mức đầu ngón tay cũng run, nhưng cô ta vẫn giả bộ như không nhìn thấy cái gì cả, cứng nhắc xoay mặt của mình đi, mắt không thấy thì tim không đau.
“Anh Mục Hàng, anh xem em mặc bộ váy cưới này có đẹp không?” An Tình buông cánh tay của Chiến Mục Hàng ra, xinh đẹp xoay một vòng ở trước mặt anh.
Cô ta bây giờ đã mặc một bộ váy cưới khác, chiếc váy cưới này đan xen giữa màu hồng và trắng, bên trên được đính mấy viên đá quý, giống như bướm trắng lộng lẫy đáp xuống phàm gian, xinh đẹp thanh mát, lại dịu dàng e ấp.
“Ừ.” Chiến Mục Hàng đáp qua loa, ánh mắt của anh không tự chủ mà nhìn về phía phòng thử đồ mà Tô Thu Quỳnh đang ở.
Quần áo trên người Tô Thu Quỳnh đã bị anh phá hỏng rồi, lát nữa người phụ nữ này làm sao đi ra?!
Cô chắc sẽ không thật sự định để người khác chiêm ngưỡng bộ dạng bây giờ của cô chứ!
WTF!
Chiến Mục Hàng bực bội rồi, anh đạp một cái vào cái giá ở một bên, cái giá quần áo bằng thép rất chắc chắn, cái đạp này của anh không có đạp hỏng cái giá đồ, ngược lại khiến chân của mình bị đau.
Chân đau như vậy, Chiến Mục Hàng càng bực bội.
Sự bực bội trong lòng anh không thể phát ra, Tô Thu Quỳnh mặc một chiếc váy cưới màu đen, bước ra từ bên trong phòng thử đồ.
Bây giờ kết hôn, người mặc váy cưới màu đen thật sự khá ít, rất nhiều người cảm thấy váy cưới màu trắng có thể tôn lên vẻ đẹp và sự thanh khiết của một cô gái hơn.
Tô Thu Quỳnh thật ra khi lần đầu nhìn thấy chiếc váy cưới màu đen này cũng không quá thích.
Tuy chiếc váy cưới này nhìn trông vừa tinh tế vừa cao quý, nhưng cô vẫn thích váy cưới màu trắng hơn, giống như bước trên tầng mây, từng bước đi về phía người đàn ông mình yêu nhất, khăn voan trắng trên đầu còn mang ý nghĩa bách niên giai lão đầy sự tốt đẹp.
Ngoài dự liệu, chiếc váy cưới này mặc lên người của cô lại cực kỳ đẹp, giống như một con thiên nga đen thần bí lại cao quý, hơi ngẩng đầu từ trong đám đông bước qua, không cần nói, lại có thể kinh diễm động lòng người.
Thấy Tô Thu Quỳnh mặc váy cưới màu đen, Chiến Mục Hàng trực tiếp nhìn ngây người. harry potter fanfic
Anh luôn biết, Tô Thu Quỳnh xinh đẹp, nhưng anh chưa từng nghĩ, Tô Thu Quỳnh có thể đẹp tới mức kinh tâm động phách như này.
Phần vạt váy của chiếc váy cưới màu đen này là dùng lông vũ kết thành, vừa tinh tế vừa phiêu dật, mỗi khi cô bước một bước, giống như vô số con chim cất cánh bay cùng cô, vạn điểu triều thánh, mà Tô Thu Quỳnh chính là tồn tại thánh khiết cao quý nhất.
An Tình căm hận nhìn Tô Thu Quỳnh đẹp tới mức không giống như người ở nhân gian, cô ta cảm thấy mình vốn đã đủ đẹp, không ngờ Chiến Mục Hàng vừa ra sân, chiếc váy cưới hoa lệ này của cô ta lập tức bị làm lu mờ.
An Tình nhẹ nhàng nắm chặt tay của Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, chiếc váy cưới này thật đẹp! Em rất thích! Anh Mục Hàng, em thử chiếc váy cưới này có được không?”
Lời này của An Tình có ý tứ rất rõ ràng, cô ta muốn thử chiếc váy cưới này, đương nhiên Tô Thu Quỳnh phải nhường, cởi chiếc váy cưới này để cô ta thử.