Nhìn thấy Chiến Mục Hàng, Lâm Tiêu cũng sững sờ, anh ta vô thức bảo vệ Tô Thu Quỳnh đằng sau, lạnh lùng hỏi Chiến Mục Hàng: “Chiến Thất, sao anh lại ở đây?”
Chiến Mục Hàng không lập tức lên tiếng, tầm mắt anh ta dừng trên người Lâm Tiêu như một con dao.
Lâm Tiêu đi ra từ trong phòng của Tô Thu Quỳnh, bây giờ trên người anh vẫn còn mặc đồ ngủ, hiển nhiên là tối hôm qua anh ngủ ở trong phòng Tô Thu Quỳnh.
Nắm đấm Chiến Mục Hàng không kìm được siết chặt lại, anh ta nhìn chằm chằm Lâm Tiêu bằng ánh mắt lạnh lẽo, thực sự muốn dùng nắm đấm ném cái tên Lâm Tiêu cướp Tô Thu Quỳnh của anh ta ra ngoài. Nhưng anh ta lại sợ anh ta thô bạo quá sẽ dọa cho Tô Thu Quỳnh càng cách xa anh ta hơn, bèn cố gắng kìm lại cơn giận ngập trời trong lòng.
Anh ta cưỡng ép bản thân không nhìn Lâm Tiêu vẫn còn mặc đồ ngủ nữa, bởi vì anh ta sợ nếu tiếp tục nhìn Lâm Tiêu, nghĩ tới chuyện xảy ra đêm qua giữa Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh thì anh ta sẽ giết Lâm Tiêu mất.
“Tô Thu Quỳnh, em đi vệ sinh cá nhân trước đi, bữa sáng anh sẽ nấu xong nhanh thôi.” Nói xong câu này, trong lòng Chiến Mục Hàng không khỏi cười khổ.
Từ khi nào mà một Chiến Mục Hàng kiêu ngạo không ai bì nổi cũng sẽ nhường nhịn tới mức độ này, biết rõ rằng người đàn ông khác bước xuống từ giường của người phụ nữ mình yêu mà vẫn còn lừa mình dối người giả câm giả điếc.
“Chiến Thất, bữa sáng tôi sẽ nấu cho Thu Quỳnh, thật sự không khiến anh nhọc lòng đâu!” Lâm Tiêu tiến lên trước một bước, sắc mặt anh ta lạnh xuống, cũng có sự cứng rắn cương quyết không cho phép từ chối: “Chiến Thất, ra ngoài!”
Sắc mặt Tô Thu Quỳnh cũng lạnh lẽo, cô nhìn Chiến Mục Hàng không chút cảm xúc: “Anh Chiến, nơi đây không chào đón anh, mời anh ra ngoài cho!”
Cảm giác không được người khác chào đón thực sự rất khó chịu, mặt Chiến Mục Hàng sầm xuống, nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn lấy chìa khóa trong túi áo ra: “Tô Thu Quỳnh, nơi đây anh đã mua lại rồi, sau này anh sẽ ở lại đây, cho nên em đừng hòng đuổi anh đi!”
“Ha!” Tô Thu Quỳnh bật cười, trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia đầy vẻ châm chọc: “Anh Chiến, từ khi nào thì anh lại biến thành con ruồi con muỗi vậy? Không lỗ nào là không chui, thật khiến người ta cảm thấy kinh tởm!”
Người phụ nữ này, cô lại nói anh ta kinh tởm!
Sắc mặt Chiến Mục Hàng tái xanh, nhưng bởi vì quá yêu Tô Thu Quỳnh, anh ta có thể nhịn.
“Tô Thu Quỳnh, cho dù là biến thành con ruồi con muỗi, anh cũng sẽ không buông tay!”
“Ha!”
Tô Thu Quỳnh cười khẩy, cô cảm thấy nói chuyện với Chiến Mục Hàng đúng là đàn gẩy tai trâu, mệt đến mức không thở nổi.
Vậy là cô dứt khoát lười chẳng thèm nói chuyện tiếp với anh ta nữa.
Nếu như Chiến Mục Hàng đã nhất quyết ăn vạ ở trong căn hộ nhỏ này, vậy được, cô đi.
Tô Thu Quỳnh quay người, trực tiếp đi vào trong phòng mình. Thực ra cô cũng chẳng có bao nhiêu đồ, cô lôi theo vali đặt tất cả đồ vật quan trọng vào, lại xếp thêm mấy bộ quần áo để thay giặt, sau đó đi ra ngoài.
Nhìn Lâm Tiêu vẫn còn đang đứng ở cửa phòng bếp, cô khoác lấy tay Lâm Tiêu, cười tươi như hoa: “Lâm Tiêu, chỗ này của em bị chiếm rồi, chắc em không còn nhà để về nữa, anh có bằng lòng thu nhận em không?”
Lâm Tiêu đảo khách thành chủ, dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ của Tô Thu Quỳnh: “Cầu còn không được!”
Lâm Tiêu nói xong câu này liền cho Chiến Mục Hàng một ánh mắt thị uy, chu đáo kéo vali thay Tô Thu Quỳnh rồi đi sang căn hộ đối diện.
Chiến Mục Hàng cứng đờ người đứng yên tại chỗ, dường như trôi qua một thế kỉ dài đằng đẵng, anh ta mới nhận ra rốt cuộc anh ta gặp phải chuyện gì.
Cho dù anh ta có hạ mình, không biết xấu hổ ăn vạ trong căn hộ nhỏ của Tô Thu Quỳnh để lấy lòng cô thì anh ta cũng không lấy lại được trái tim của cô. Trong lòng Tô Thu Quỳnh, chỉ có Lâm Tiêu.
Chiến Mục Hàng đấm mạnh một đấm lên trên tường, anh ta chuyển tới đây là muốn sống cuộc sống ở chung ngọt ngào với Tô Thu Quỳnh. Thứ anh ta muốn là nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, sao đúng lúc lại cho Lâm Tiêu nhân được cơ hội để Tô Thu Quỳnh tới chỗ Lâm Tiêu ở chứ!
Không! Anh ta tuyệt đối sẽ không buông tay như vậy để Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu được bên nhau!
Chiến Mục Hàng tùy tay ném cái xẻng đảo thức ăn sang một bên, nhanh chân xông sang căn hộ của Lâm Tiêu.
Cửa căn hộ của Lâm Tiêu đã đóng chặt lại, anh ta dùng sức đập cửa: “Lâm Tam, mở cửa!”
Lâm Tiêu thật sự không muốn mở cửa cho Chiến Mục Hàng, nhưng anh sợ cửa nhà mình sẽ bị đập nát, cuối cùng vẫn đi tới mở cho anh ta.
“Lâm Tam, Tô Thu Quỳnh đâu rồi? Tôi không cho Tô Thu Quỳnh ở đây! Tôi muốn đưa Tô Thu Quỳnh về nhà!”
Chiến Mục Hàng nói rồi mặc kệ tất cả mà xông vào trong căn hộ của Lâm Tiêu, muốn cướp Tô Thu Quỳnh lại.
“Chiến Thất, đừng quậy nữa!”
Giọng nói của Lâm Tiêu rất lạnh nhạt, không có chút giọng điệu thương lượng nào: “Chiến Thất, có phải anh cứ muốn ép chết Thu Quỳnh một lần nữa thì anh mới vui phải không?”
Lời này của Lâm Tiêu lập tức khiến Chiến Mục Hàng mất đi tất cả sức lực, tất cả cảnh vật dường như đều biến mất trước mắt anh ta, thứ anh ta có thể thấy được chỉ có màu đỏ che phủ trời đất.
Đó là màu mà Tô Thu Quỳnh cắt cổ tay tự sát, vào ngày kết hôn của anh ta và An Tình. Cơ thể của anh ta không kiềm chế được mà loạng choạng lùi về sau. Ngày hôm đó anh ta suýt chút nữa vĩnh viễn mất đi Tô Thu Quỳnh, sự đau đớn và hối hận đó, anh ta không muốn trải qua thêm một lần nữa.
Bỗng chốc, Chiến Mục Hàng nghe thấy tiếng kêu đau của Tô Thu Quỳnh, anh ta hoảng loạn tiến lên muốn bế lấy Tô Thu Quỳnh, nhưng Lâm Tiêu đã bế Lâm Tiêu vào lòng rồi.
Tô Thu Quỳnh thực sự không cố ý muốn gây ra động tĩnh, cô muốn tới nhà vệ sinh, nhưng bắp chân của cô lại bị chuột rút, cô đứng không vững nên ngã xuống đất.
Vẻ mặt Lâm Tiêu vừa đau lòng vừa lo lắng: “Thu Quỳnh, em có ngã không? Có đau không?”
“Lâm Tiêu, em không sao, anh buông em xuống đi.” Tô Thu Quỳnh hơi xấu hổ nhỏ giọng nói: “Lâm Tiêu, em muốn vào nhà vệ sinh.”
Anh cứ thế bế cô không buông, cũng không thể bế cô tới nhà vệ sinh được chứ?
Bị một người đàn ông bế vào nhà vệ sinh, da mặt cô không dày đến thế!
“Thu Quỳnh, để anh cõng em qua đó!” Nói rồi, Lâm Tiêu đổi tư thế cõng Tô Thu Quỳnh trên lưng, đi về phía nhà vệ sinh.
Mu bàn tay Chiến Mục Hàng nổi gân xanh, Lâm Tiêu lại cõng Tô Thu Quỳnh tới nhà vệ sinh ư!
Anh ta không cho phép!
“Lâm Tam, anh đứng lại cho tôi!”
Chiến Mục Hàng không thể nhịn nổi nữa, anh ta nhào tới muốn cướp Tô Thu Quỳnh lại từ trên lưng Lâm Tiêu.
Anh ta biết, hành động của anh ta chắc chắn lại khiến Tô Thu Quỳnh cảm thấy ghê tởm, nhưng biết làm sao đây, nhìn thấy Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu thân mật như vậy, anh ta khó chịu muốn chết.
Tô Thu Quỳnh vốn dĩ không định để Lâm Tiêu cõng cô qua đó, nhưng cô càng không muốn để Chiến Mục Hàng được thoải mái. Thấy Chiến Mục Hàng túm lấy vai cô, Tô Thu Quỳnh quay mặt lại, ý cười như gió mát trăng sáng:
“Anh Chiến, người quý ở chỗ biết tự giác, buông tay ra!”
Người quý ở chỗ biết tự giác…
Bàn tay Chiến Mục Hàng cứng đờ, trong khoảnh khắc anh ta thất thần đó, Lâm Tiêu đã cõng Tô Thu Quỳnh vào nhà vệ sinh.
Chiến Mục Hàng đỏ mắt nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh, ký ức trào dâng như thủy triều, đột nhiên anh ta nhớ ra mình cũng từng có cơ hội cõng Tô Thu Quỳnh vào nhà vệ sinh, nhưng khi đó anh ta không thích, bây giờ lại thấy hối hận vô cùng.