Thực ra đêm nay Lâm Tiêu rất rất muốn điên cuồng thế nào làm này làm nọ lắm.
Người phụ nữ mà mình yêu ngủ ngay bên cạnh, nếu như không làm gì hết thì còn là đàn ông được không!
Lâm Tiêu tự nhận rằng mình là đàn ông trong đàn ông, nhưng người đàn ông trong đàn ông đó, đêm nay lại thực sự không làm gì Tô Thu Quỳnh cả.
Lúc anh tới phòng Tô Thu Quỳnh thì Tô Thu Quỳnh đã nằm lên giường rồi, thấy Tô Thu Quỳnh đắp trên mình một chiếc chăn lụa, trong lòng Lâm Tiêu mềm mại như sắp nhỏ nước, hận không thể lập tức qua đó, lập tức ôm lấy cô, đừng hỏi đêm nay là đêm nào.
Nhưng cuối cùng anh vẫn kìm lại suy nghĩ này.
Anh để ý Tô Thu Quỳnh mà, bởi vì để ý cho nên sẽ đau lòng, anh sợ cơ thể của Tô Thu Quỳnh còn chưa hồi phục, lại còn xuất hiện tình trạng chuột rút như thế, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhăn nhíu cả lại. Anh cố gắng kìm nén khát vọng đang dâng trào trong lòng. Chỉ nằm lên trên giường ôm lấy Tô Thu Quỳnh thật chặt từ đằng sau.
Ngay lúc bị Lâm Tiêu ôm lấy, cơ thể Tô Thu Quỳnh lập tức cứng đờ như đá.
Cô vô thức muốn đẩy Lâm Tiêu ra, nhưng nhớ tới sự dịu dàng nghiêm túc khi Lâm Tiêu rửa chân cho cô, trong lòng cô lập tức trở nên mềm mại, không có sức lực để đẩy anh ra nữa.
Cô lại đang đỏng đảnh cái gì nữa chứ!
Là cô bảo Lâm Tiêu ở lại, nam nữ trưởng thành nằm chung một giường sẽ xảy ra những chuyện gì, lẽ nào cô không biết sao?
Lâm Tiêu cũng cảm nhận được cơ thể Tô Thu Quỳnh cứng còng, anh không khỏi ôm lấy Tô Thu Quỳnh càng chặt hơn một chút.
Anh cũng thầm cảm thấy máy mắn trong lòng, ban nãy anh không hoàn toàn mất khống chế, làm chuyện đường đột với Tô Thu Quỳnh.
Trước khi Tô Thu Quỳnh tự sát vừa mới bị Chiến Thất ức hiếp, chắc là cô sẽ có ám ảnh tâm lý với chuyện đó, huống hồ cô còn chưa toàn hoàn thích anh, anh không thể quá vội vàng được.
Chỉ cần là một người đàn ông thì sẽ biết rằng ôm người phụ nữ mà mình yêu trong lòng nhưng lại không làm gì thì khó chịu đến mức nào.
Lâm Tiêu cảm thấy mình sắp khó chịu chết luôn rồi, nhưng trong lòng anh rõ ràng, đêm nay anh bắt buộc phải nhịn.
Khi thật lòng yêu một người phụ nữ, đàn ông sẽ biết rằng để cô thích mình từ tận đáy lòng càng quan trọng hơn là vui sướng trên người nhất thời.
“Lâm Tiêu, nếu như…”
Tô Thu Quỳnh định nói, nếu như anh muốn cô, cô sẽ bằng lòng phối hợp.
Nhưng cô còn chưa nói xong lời này đã bị Lâm Tiêu ngắt lời: “Thu Quỳnh, em cứ yên tâm ngủ là được, em yên tâm, đêm nay anh sẽ ôm em, chỉ ôm em thôi.”
Bởi vì quá khó chịu, Lâm Tiêu nói tới mấy lời cuối cùng mà giọng cũng khàn cả đi.
Anh cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa, anh từng có một khoảng thời gian điên cuồng vì bị Tô Thu Quỳnh phớt lờ, khiến anh ta xấu hổ trước mặt mọi người.
Nhưng những người phụ nữ kia anh còn chưa từng hôn môi của bọn họ, làm tình thì cũng chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lý, giống như một loại hình thức, không có bất cứ chỗ nào đáng để anh kích động hoặc nhớ nhung cả.
Nhưng anh thích hôn Tô Thu Quỳnh, mỗi lần hôn Tô Thu Quỳnh, anh đều cảm thấy mình như đang có cả thế giới.
Chỉ ôm Tô Thu Quỳnh như vậy, thế mà anh còn thỏa mãn hơn cả mỗi một lần điên cuồng trước đây.
Tô Thu Quỳnh không phải thiếu nữ đơn thuần không hiểu sự đời, sao cô không cảm nhận được sự nhẫn nhịn cực lực của Lâm Tiêu được chứ. Cô nằm trên giường quay lưng lại với Lâm Tiêu, chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt.
Hóa ra, được một người đàn trân trọng là cảm giác như thế này.
Lâm Tiêu và Chiến Mục Hàng thực sự khác nhau, Chiến Mục Hàng chưa bao giờ để ý tới suy nghĩ của cô, anh ta tra tấn cô, cưỡng ép cô, đều là để bày tỏ sự phẫn nộ của anh ta, thỏa mãn khoái cảm nhất thời của anh ta.
Nhưng Lâm Tiêu thì khác.
Vì để ý tới cảm nhận của cô, rõ ràng là anh khó chịu như vậy nhưng vẫn có thể chỉ ôm lấy cô.
Người ở tuổi này như bọn họ, đàn ông không thể là thiếu niên ngây thơ được, nhưng Lâm Tiêu trước mặt cô lại như thế, ngây thơ như một thiếu niên mới bắt đầu biết yêu.
Lâm Tiêu, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã trân trọng em như vậy.
Bắt đầu từ ngày gả cho Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh đã quen với mất ngủ, không ngờ rằng đêm nay cô lại ngủ an ổn trong lòng Lâm Tiêu mà trước nay chưa bao giờ có.
Sau nửa đêm Lâm Tiêu cũng ngủ rất say, nửa đêm trước anh dậy tắm nước lạnh mấy lần, gần như trời sắp sáng mới vào giấc, cho nên sáng sớm ngày hôm sau Tô Thu Quỳnh đã tỉnh lại rồi mà anh ta vẫn ngủ say sưa.
Nghỉ ngơi một đêm, cơ thể Tô Thu Quỳnh đã không còn quá mềm nhũn mất sức nữa, cô rón ra rón rén bò dậy khỏi giường, định rời giường trước, nấu bữa sáng cho cô và Lâm Tiêu.
Vừa mới đi ra khỏi phòng, Tô Thu Quỳnh đã ngửi thấy mùi thức ăn bị cháy khét.
Tô Thu Quỳnh sững sờ, cô còn chưa xuống bếp, sao trong nhà lại có mùi thức ăn bị khét được?
Lẽ nào là trong nhà có cô tiên ốc sao?
Truyện cổ tích đều là gạt trẻ con, trong nhà không thể có cô tiên ốc được, Tô Thu Quỳnh cảm thấy, rất có thể là đầu Nhan Nhã Tịnh bị úng nước, sáng sớm ngày ra đã chạy tới đây nấu bữa sáng cho cô.
Cô thực sự không quen dáng vẻ chăm chỉ như vậy của Nhan Nhã Tịnh.
Nhất là khi bây giờ Lâm Tiêu vẫn còn đang ở trong phòng cô, bị Nhan Nhã Tịnh bắt gặp cô giấu đàn ông trong phòng thì cái mặt già của cô không giữ nổi mất!
“Khụ khụ…”
Giấu đàn ông…
Tô Thu Quỳnh suýt nữa tự sặc nước bọt chết, cô ho một lúc lâu mới tìm được lại giọng nói của mình: “Nhã Tịnh, sao cậu lại tới đây vậy? Hôm nay An Bảo và An Mỹ còn phải đi học mà, lẽ nào không cần cậu chăm sóc sao?”
Tô Thu Quỳnh vừa nói vừa đi về phía phòng bếp.
Thức ăn trong nhà bếp bị xào tới khói lửa ngập trời, thanh âm lớn đến kỳ lạ, khói vô cùng nhiều.
Tô Thu Quỳnh không kìm được cau mày lại, tuy rằng tay nghề nấu nướng của Nhan Nhã Tịnh không bằng cô, nhưng cũng không thoái hóa đến mức thành sát thủ phòng bếp được!
Sáng sớm ngày ra Nhan Nhã Tịnh qua đây, rốt cuộc là muốn nấu cơm cho cô hay là muốn đốt phòng bếp luôn vậy?
“Nhã Tịnh, khụ khụ… Nhã Tịnh, cậu mau ra đây, vẫn nên để mình nấu bữa sáng đi! Mình sợ cậu cuối cùng không nấu được bữa sáng mà tự khiến mình sặc chết luôn đấy!”
Nói rồi, Tô Thu Quỳnh vươn tay ra, muốn tím lấy “Nhan Nhã Tịnh” ra khỏi phòng bếp đầy khói.
Phòng bếp quá lớn, Tô Thu Quỳnh không thấy rõ người bên trong, cô chỉ đành túm lấy vai người kia lôi ra bên ngoài.
Khi nhìn rõ được Chiến Mục Hàng mặc chiếc tạp dề đáng yêu của Nhan Nhã Tịnh, mặt đầy khói dầu, sầm mặt đứng trước mặt cô, Tô Thu Quỳnh lập tức cứng đờ tại chỗ.
Sao, sao lại là Chiến Mục Hàng chứ!
Chiến Mục Hàng thực sự tức giận với cái bếp ga thiên nhiên không nghe lời này, nhưng vừa nhìn thấy Tô Thu Quỳnh, tất cả ngọn lửa trên người anh ta đều bị dập tắt ngay lập tức, chỉ còn lại sự dịu dàng không thể tan biến.
Anh ta xấu hổ nhìn chiếc tạp dề đáng yêu trên người mình, nói hơi mất tự nhiên: “Tô Thu Quỳnh, em tỉnh dậy rồi à! Anh nấu… bữa sáng cho em!”
“Không cần!” Tô Thu Quỳnh lập tức nói với Chiến Mục Hàng mà không hề nghĩ ngợi: “Chiến Mục Hàng, tôi không biết sao anh lại vào được! Mời anh rời khỏi nhà tôi, sau này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
“Tô Thu Quỳnh, chỗ này cũng là nhà anh! Anh thuê chung nhà với em mà!” Chiến Mục Hàng lắc chìa khóa trong tay, nói rất ngay thẳng: “Tô Thu Quỳnh, sau này, buổi sáng mỗi ngày anh đều sẽ nấu bữa sáng cho em, buổi tối thì nấu bữa tối.”
“Thu Quỳnh, sao em dậy sớm thế? Em đừng xuống bếp, cơ thể em còn khó chịu đấy, muốn xuống bếp cũng là để anh xuống!” Lâm Tiêu nhìn thấy phòng bếp bốc khóc, vội vàng lao tới nhưng lại nhìn thấy Chiến Mục Hàng, anh lập tức hóa đá.