Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1580

Đột nhiên rất rất muốn gọi tên của anh.

Thiên Hàn, Thiên Hàn…

“Thiên Hàn, em rất nhớ anh! Anh có biết hay không, em nhớ anh biết bao!” Nhan Nhã Tịnh càng thêm ra sức ôm lấy anh, thích anh đến nhiều như vậy, ôm thế nào cũng không thấy đủ.

Cơ thể Lưu Thiên Hàn càng cứng ngắc hơn một chút, nhưng anh vẫn cố ép xuống ý lạnh trong lòng, khe khẽ võ vỗ lưng cô.

“Nhan Nhã Tịnh, khoảng thời gian này, anh vẫn luôn bầu bạn bên cạnh em!”

“Không! Không giống!” Nhan Nhã Tịnh lắc mạnh đầu, “Anh không nhớ được em, em rất khó chịu! Thiên Hàn, không cần biết anh trở thành thế nào, em đều yêu anh, nhưng mà, em càng muốn có một anh hoàn chỉnh, một anh biết hết tất cả quá khứ mà chúng ta từng có.”

“Thiên Hàn, anh có biết không, anh không nhớ gì cả, chỉ có một tình em tưởng nhớ quá khứ của chúng ta, loại cảm giác đó, tuyệt vọng biết bao!”

“Thiên Hàn, sau này, anh đừng rời khỏi em nữa có được không?”

“Nhan Nhã Tịnh, nhớ lại những chuyện trong đoạn thời gian anh mất trí nhớ này, anh có chút tự ghen với chính mình rồi.”

Giọng nói của Lưu Thiên Hàn bình lặng giống như một đầm nước chết, lại giống như một mảnh hoang mạc, không một bóng cây ngọn cỏ.

“Nhan Nhã Tịnh, em luôn miệng gọi anh là anh hai, anh đều có chút lo lắng là em sẽ thích anh hai rồi!”

“Thiên Hàn, anh nói gì thế! Sao em có thể thích anh hai được! Trong lòng em chỉ có anh thôi!”

Nhan Nhã Tịnh gấp không đợi nổi muốn bày tỏ lòng trung với anh, “Thiên Hàn, sở dĩ em nói thích, nói yêu, chỉ bởi vì em biết đó là anh.”

Cô kéo bàn tay anh, nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực cô, “Thiên Hàn, chỗ này, chỉ đập vì anh. Anh hai anh, không phải phong hoa tuyết nguyệt, anh ấy chỉ là người thân của chúng ta.”

Chỉ là người thân?!

Con ngươi của Lưu Thiên Hàn nhịn không được co lại, khoé môi của anh châm biếm nhếch lên.

Hoá ra, hai người giường đều cũng lên rồi, lại chỉ là người thân a!

Giọng Lưu Thiên Hàn khàn khàn, giống như dã thú đang vùng vây giấy chết lần cuối cùng, “Nhan Nhã Tịnh, em thật không thích anh hai?”

“Đương nhiên không thích! Kiếp sau cũng không thể thích!”

Tiếng nói của Nhan Nhã Tịnh vừa rơi xuống, cô liền nghe thấy giọng nói lạnh thấu của Lưu Thiên Hàn nói, “Nhan Nhã Tịnh, anh là Lưu Gia Thành.”

Khoảnh khắc đó, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽo đến mức giọt nước rơi xuống cũng đóng băng.

Cô ngẩng phắt mặt lên, không dám tin nhìn vào anh, môi cô khẽ nhúc nhích, cứng ngắc mà máy móc hỏi một câu, “Thiên Hàn, anh nói gì cơ? Anh không phải đã khôi phục trí nhớ rồi sao, sao anh lại…”

“Nhan Nhã Tịnh, anh nói, anh là Lưu Gia Thành.

Khoé môi Lưu Thiên Hàn nhếch lên càng thêm phần tuỳ tiện, nhưng nụ cười này, nửa điểm cùng không đạt tới đáy mắt, ánh mắt anh đông lạnh mà nhìn Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt của anh, xa lạ mà lại lạnh lùng vô tình như vậy, châm chích tới cả trái tim của Nhan Nhã Tình đều không tìm thấy nổi nửa điểm độ ấm.

“Nhan Nhã Tịnh, anh trước giờ vấn luôn là Lưu Gia Thành, muốn khôi phục cũng sẽ khôi phục trí nhớ thuộc về Lưu Gia Thành anh, nào có thể biến thành Thiên Hàn của em được?!”

“Nhưng vừa rồi anh rõ ràng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK