Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1076

Lưu Thiên Hàn nổi giận thật rồi!

Giận đến mức giọng điệu mang đầy sát khí.

“Nhan Nhã Tịnh, cô giỏi thật đấy!”

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ cửa bị đá văng đột ngột như vậy, cô giật nảy mình, vừa quay qua liền bắt gặp đôi mắt âm u lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn. Tim cô đập thình thịch, nhẹ nhàng đáp mà không chút nghĩ ngợi: “Cũng thường thôi.”

Cũng thường thôi?

“Ha!” Lưu Thiên Hàn thấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh vẫn đặt trên vai Lâm Tư Hãn, anh tóm lấy tay cô, lập tức xách cô lên.

“Anh hai, anh thả em xuống!” Nhan Nhã Tịnh thấy xấu hổ, trước mặt người khác mà anh xách cô như diều hâu xách con gà, cô sợ bị mất mặt!

Chưa kể ở đây còn có cậu em ngày trước của cô, chị đại không thể để mất mặt được!

“Thả cô xuống? Thả cô xuống để cô chơi 3P với họ à?” Lưu Thiên Hàn giận đến nỗi cả người xù lông lên: “Nhan Nhã Tịnh, gu của cô cũng mặn thật đấy!”

3P?

Nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy, Nhan Nhã Tịnh thoáng chốc bối rối, cô e dè nhìn sang Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn cũng đang bối rối như mình. Bỗng nhiên cô không biết nên giải thích thế nào với Lưu Thiên Hàn.

Thật sự cái ôm giữa cô, Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn chỉ là cái ôm trong sáng giữa những người bạn bè, tại sao anh Lưu có thể biến một chuyện trong sáng thành một chuyện đen tối như thế?

Nhan Nhã Tịnh e dè nuốt nước bọt, cô không muốn liên lụy đến người vô tội, bèn nhỏ giọng nói với Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn: “Hai người về trước đi! Tôi có chuyện cần nói với anh hai.”

Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn đều biết nếu họ còn ở lại thì đảm bảo sẽ bị chặt gãy chân cho mà xem, thế là hai người liếc nhìn nhau một cái, quyết định bảo vệ cái chân của mình.

Thấy cô vẫn bao che cho hai tên ẻo lả kia, Lưu Thiên Hàn tức đến độ đầu cũng phải bốc “khói ghen”.

Khí thế trên người Lưu Thiên Hàn vốn đã đáng sợ rồi, lúc tức giận lại càng khiến người ta khiếp sợ hơn.

Nhan Nhã Tịnh cũng sợ Lưu Thiên Hàn nổi giận, nhưng nhìn nhiều tự khắc cũng thành quen.

Sau khi Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn ra ngoài, cô còn được nước lấn tới, ôm lấy cổ Lưu Thiên Hàn, hôn lên môi anh.

“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng chạm vào tôi!”

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen xì xì: “Ha! Một người phụ nữ hai tay ôm hai người, tôi sợ bẩn lắm!”

Lưu Thiên Hàn nói năng đúng là khó nghe, bỗng chốc Nhan Nhã Tịnh cũng cảm thấy lúng túng, nhưng vì chuyện tình cảm lâu bền của hai người họ, Nhan Nhã Tịnh đành phải nhẹ giọng giải thích: “Anh hai, anh hiểu lầm rồi, em không hề hai tay ôm hai người.”

“Anh hai, cả đời này em chỉ muốn ôm anh mà thôi.”

Hừ! Dẻo miệng!

Lưu Thiên Hàn biết Nhan Nhã Tịnh nói vậy chắc chắn là đang cố ý dỗ dành anh, nhưng kỳ lạ là trong lòng anh không còn thấy bực bội nữa.

Chỉ là biểu cảm ngoài mặt vẫn rất lạnh lùng: “Nhan Nhã Tịnh, câu này cô cũng từng nói với cái tên mặt non ẻo lả kia rồi phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK