CHƯƠNG 1654
Là tiếng của Triệu Tưi Trái tim Nhan An Mỹ đập mạnh một cái, cô bé biết nếu như mình cứ tiếp tục cõng Phó Xuyên đi về phía trước thì không được bao.
lâu bọn chúng sẽ đuổi đến, không bằng tìm một chỗ trốn trước đã.
Liếc thấy có một gốc cây to thấp bên cạnh, Nhan An Mỹ liền còng Phó Xuyên trèo lên trên.
Từ nhỉ tính tình cô bé đã rất hiếu động, trèo cây trèo tường gì đó đều là chuyện nhỏ, cái cây thấp như thế này một mình cô bé có thể treo lên rất dễ dàng, nhưng cõng thêm Phó Xuyên thì lại khó càng thêm khó.
Trèo mấy lần nhưng đều không thành công, Nhan An Mỹ dứt khoát từ bỏ, cô bé quay người lại trực tiếp trốn vào trong một bụi cây dậm dạp.
“Phó Xuyên, đừng sợ, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu. “
Nghe lời này của Nhan An Mỹ, thiếu niên nhỏ cỏ người âm u tối tăm không khỏi ngước mắt lên nhìn.
Cô bé rõ ràng đang sợ hãi đến cả người đều run lên nhưng vẫn an ủi cậu đừng sợ.
Ở nơi đỉnh núi gió lạnh vù vù này, cậu đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.
‘Cút ra đây cho taol Tao biết chúng mày đang ở đây! ” Tính tình của Lý Nhị còn nóng này hơn cả Triệu Tư, hắn ta vừa đi vừa đá bay lên những hòn đá nhỏ trên mặt đất, dường như là muốn khiến cho xung quanh đất đá bay mù trời thì trong lòng hăn ta mới thoải mái được một chút.
“Anh hai, nếu như thật sự không tìm được bọn chúng thì phải làm sao đây? 200 triệu đó! Đó không phải là một số tiền nhỏ đâu!
Nếu như để anh cả biết được thì chúng ta chết chắc rồi! “
“Bọn chúng không chạy thoát được! ” Lý NHị hung hăng chửi thề một câu: ‘Một con bé con cống một thăng tàn phế có thể chạy đi đâu được chứ?! “
“Tìm! Tìm kỹ vào cho tao! Cho dù phải nhổ hết đống cỏ này lên thì cũng phải tìm ra bọn chúng cho taol “
Nói xong, Lý Nhị liền nhổ mạnh đám cỏ dại trước mặt hắn.
Nghe Lý Nhị nói vậy, mấy tên buôn người đi theo cũng bắt đầu nhỏ cỏ.
Nhổ cỏ vốn dĩ cũng không thể làm ra được tiếng động gì lớn, nhưng trong đêm tối yên tĩnh này lại rất rõ ràng, còn khiến người ta nghe mà tê dại cả đầu.
Nhan An Mỹ biết, những người này đỉnh ninh bọn họ chạy không xa.
Đợi đến khi bọn chúng nhỏ sạch sẽ cỏ xung quanh rồi thì cô bé và Phó Xuyên liền hết đường trốn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cỏ dại xung quanh cũng càng ngày càng ít, Nhan An Mỹ căng thẳng nắm chặt tay lại, cô bé có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập loạn trong lồng ngực mình.
Đột nhiên cô bé chỉ cảm thấy vai của mình đau nhói, cơ thể nhỏ bé của cô liền bị hất mạnh ngã trên mặt đất.
“Con ranh con, tao biết ngay là mày trốn ở đây mài “
Lý Nhị cáu kỉnh không có chỗ phát tiết, hắn †a nhấc chân liền không khách khí mà đạp một phát lên cơ thể Nhan An Mỹ.
Lý Nhị là người luyện võ, ra tay lại ác độc, một đạp này khiến Nhan An Mỹ đau đến nước mắt thi nhau rơi.
Cô bé còn chưa kịp hõa hoãn cơn đau trên người mình thì Lý Nhị lại đạp một phát nữa khiến cô bé trực tiếp bò cũng không bò dậy được.
“Đừng đụng vào cậu ấy! “
Giọng nói của Phó Xuyên lạnh lẽo đến vô cùng, nhưng những người đàn ông trưởng thành này sao lại có thể sợ một đứa bé sáu tuổi chứ!