"Tôi bằng lòng! Tôi bằng lòng!"
Không chờ Chiến Mục Hàng trả lời, bạn bè thân thích của An Tình đã bắt đầu ồn ào kêu lên.
Nghe người chủ trì nói xong, tầm mắt của Chiến Mục Hàng vẫn không tự chủ được mà phóng nhìn về phía xa.
Trong đầu cũng không nhịn được mà dấy lên hình ảnh cũ, lúc anh ta và Tô Thu Quỳnh kết hôn, người chủ trì cũng đã hỏi anh ta giống như vậy.
Lúc đó, người chủ trì nói là "Anh Chiến, xin hỏi anh có bằng lòng cưới cô Tô làm vợ không? Anh có bằng lòng cho dù hạnh phúc hay khổ đau, dù giàu sang hay là nghèo khó, dù khỏe mạnh hay bệnh tật thì anh vẫn bằng lòng tay trong tay với vợ mình, cùng cô ấy đi đến bạc đầu không?"
Lúc đó anh ta không trả lời, bầu không khí có chút gượng gạo. Vẫn là người chủ trì đứng ra cứu vãn không khí, nói rằng: "Chú rể vì đám cưới này mà vui đến choáng váng luôn rồi, câu nói tôi bằng lòng đó tất cả mọi người chúng ta cùng nhau nói giúp anh ấy nhé."
Viền mắt Chiến Mục Hàng hơi ẩm ướt, có phải vì lúc đó anh ta không tự mình nói ra một câu "Tôi bằng lòng", cho nên anh ta với Tô Thu Quỳnh mới không thể dắt tay nhau tới bạc đầu đúng không?
Anh ta muốn cùng Tô Thu Quỳnh đi tới răng long đầu bạc, anh ta chấp nhận nói thêm một ngàn lần một tỷ lần câu tôi bằng lòng, nhưng mà Tô Thu Quỳnh lại không muốn nghe.
Lúc đó người chủ trì cũng hỏi Tô Thu Quỳnh y như vậy, cô đã mỉm cười xinh đẹp như hoa mà đáp tôi bằng lòng.
Khi ấy Tô Thu Quỳnh thật sự rất tươi tắn rạng ngời, rạng ngời đến mức mỗi một ánh mắt của cô đều như được mặt trời soi chiếu qua.
Sau khi đáp xong một câu đó, Tô Thu Quỳnh còn không chút rụt rè mà tự mình chèn thêm một đoạn. Cô nói "Mục Hàng, em yêu anh, cho dù giữa chúng ta có bao nhiêu trở ngại thì em vẫn yêu anh, một đời không hối hận.
Chiến Mục Hàng, em yêu anh, không chỉ yêu anh lúc còn son sắt mà đến khi về già rồi, trên mặt toàn là nếp nhăn cũng sẽ mãi yêu thương anh như vậy.
Cho nên Chiến Mục Hàng à, chúng ta nhất định sẽ sống đến bạc đầu!"
Tô Thu Quỳnh, em còn chưa kịp nhìn thấy trên mặt anh có nếp nhăn mà đã không cần anh nữa rồi.
Tô Thu Quỳnh, em nợ anh một lần răng long đầu bạc!
"Anh Chiến, xin hỏi anh có bằng lòng cưới cô An làm vợ không? Cho dù giàu có hay nghèo khổ, êm đềm hay sóng gió, bệnh tật hay khỏe mạnh thì vẫn sẽ bằng lòng che mưa chắn gió bảo vệ cô ấy không?”
Thấy Chiến Mục Hàng chậm chạp không trả lời, người chủ trì gặng hỏi thêm lần nữa.
Buổi lễ đám cưới hôm nay đã được An Tình chuẩn bị rất chu toàn, nhưng nhìn thấy Chiến Mục Hàng như vậy cũng khiến trong lòng cô ta bỗng dấy lên một cảm giác khủng hoảng không nói được nên lời.
Nhiều người bên dưới đều đang nhìn chằm chằm bọn họ, đám cưới này của họ là được giới truyền thông phát trực tiếp, nếu như Chiến Mục Hàng nói một câu không muốn thì sau này cô ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
An Tình nhỏ giọng hỏi: "Anh Mục Hàng, đừng khiến em khó xử được không?"
Trước lời nói của An Tình, Chiến Mục Hàng như vẫn còn chưa tỉnh táo được. Bên tai của anh ta đâu đâu cũng là giọng của Tô Thu Quỳnh, trong mắt của anh ta cũng chỉ có thể nhìn thấy được mỗi một khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh.
Tại sao, tất cả mọi thứ trước mặt đều biến mất, chỉ còn lại mỗi một mình Tô Thu Quỳnh thế này?
Bởi vì, sâu trong lòng của anh ta chỉ có một mình Tô Thu Quỳnh mà thôi!
"Chắc là anh Chiến vì quá yêu cô An nên sướng đến lớ ngớ luôn rồi, kích động đến mức không thể thốt được thành lời! Không cần phải trả lời nữa, anh Chiến có thể chuẩn bị cho cô An một đám cưới thế kỷ vang dội như này thì dĩ nhiên là yêu thương cô An không để đâu cho hết rồi. Sao lại có thể không muốn cười cô An làm vợ được chứ!"
Người chủ trì lo sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn trong đám cưới nên vội vã mỉm cười giải vây, anh ta giơ micro về phía khách khứa bên dưới sân khấu: "Chúng ta cùng giúp anh Chiến hô lên tôi bằng lòng nhé, được không nào?"
"Anh bằng lòng!"
Người chủ trì vừa dứt lời, Chiến Mục Hàng đã kêu to lên.
Nghe được giọng nói của Chiến Mục Hàng, An Tình mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng anh ta vẫn bằng lòng cưới cô ta làm vợ, hơn nữa giọng điệu lại lớn như vậy, kích động như vậy nữa, quả thật có thể khiến cô giữ được mặt mũi rồi.
Trái tim của An Tình đập dồn dập liên tục, trong lòng anh Mục Hàng của cô ta vẫn có hình bóng cô ta.
An Tình còn chưa thỏa mãn được quá ba giây, bầu không khí lại lần nữa vang lên giọng của Chiến Mục Hàng.
Anh ta nói: "Tô Thu Quỳnh, anh bằng lòng!"
Cả hội trường đều khiếp đảm.
Các phóng viên ngơ ngác đến quên mất chụp ảnh.
Đây là đám cưới của Chiến Mục Hàng và An Tình, sao người kia lại có thể vào thời khắc quan trọng như vậy mà gọi tên của vợ cũ chứ?
Thế này, không hợp logic chút nào hết!
Nhưng mà chuyện phi logic đó thật sự đã xảy ra vào đúng lúc này.
Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Chiến Mục Hàng sẽ bỗng hô lên một câu như vậy, nhưng cũng vào đúng lúc này thì cô đã hiểu, Chiến Mục Hàng đã vô thức yêu Tô Thu Quỳnh rồi.
Chỉ là so với những gì cô tưởng tượng, người kia còn yêu thương Tô Thu Quỳnh nhiều hơn thế.
Nhưng mà, như thế thì đã sao?
Thứ gọi là tình yêu cũng không phải là cái cớ hợp tình hợp lý để biện minh cho những tổn thương đã gây ra cho người khác. Cho dù Chiến Mục Hàng có yêu Tô Thu Quỳnh nhiều như nào đi nữa cũng không thể bù đắp được những đau khổ mà cô ấy đã chịu vì anh ta.
Thời gian qua đi không thể lấy lại, những tội lỗi, thương tổn mà Tô Thu Quỳnh đã gánh chịu, cả đời này cũng đều không thể xóa bỏ được.
"Tô Thu Quỳnh, anh bằng lòng!"
Giọng của Chiến Mục Hàng vẫn đang vang lên, vừa nãy lúc anh ta vừa nói ra câu này đã khiến toàn bộ người ở hội trường khiếp sợ, đến mức không ai dám thở mạnh, cả hội trường đám cưới rộng lớn bỗng chốc im lặng như tờ.
Bây giờ tất cả mọi người đều lấy lại được bình tĩnh rồi, khắp hội trường đều xôn xao bàn tán.
"Cậu Chiến sao vậy chứ? Sao có thể bỗng gọi tên vợ cũ ra được?"
"Chẳng lẽ, cậu Chiến lại thâm tình với Tô Thu Quỳnh đến thế à?"
"Sao có thể chứ, sáu năm trước chính cậu Chiến đã tự tay tống Tô Thu Quỳnh vào ngục giam cơ mà!"
"Chẳng lẽ, cậu Chiến bị trúng tà rồi à?"
…
Nghe tiếng bàn tán sôi nổi quanh hội trường, nước mắt của An Tình từng giọt từng giọt rơi xuống. Từ trước đến giờ, trong lòng cô ta chưa từng cảm thấy thê thảm như lúc này, đây là đám cưới mà cô ta đã mong chờ nhiều năm, là thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời của cô ta. Vậy mà, người đàn ông cô ta yêu lại gọi tên con đàn bà đê tiện Tô Thu Quỳnh kia ở ngay trước mặt mọi người!
Chuyện như vậy thì bảo cô ta không hận thế nào được!
"Anh Mục Hàng, em là An Tình mà. Người kết hôn với anh hiện tại là em, An Tình!"
An Tình khóc lóc nhào vào trong lòng Chiến Mục Hàng: "Anh Mục Hàng, đừng khiến mọi người cười nhạo em có được không? Em không muốn trở thành trò cười của thiên hạ đâu!"
Nghe được tiếng khóc của An Tình, ý thức của Chiến Mục Hàng mới khôi phục lại được đôi chút. Anh ta cứng nhắc như máy móc vỗ vỗ lưng của An Tình, sau đó lại đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn khách khứa bên dưới, nói một câu giải thích cho trạng thái thất thố khi nãy của mình.
"Xin lỗi, tôi nói nhầm."
Nói nhầm?
Ai mà tin được vào thời khắc quan trọng như thế, Chiến Mục Hàng lại đi nói nhầm được chứ! Sở dĩ anh ta hô lên tên của Tô Thu Quỳnh chẳng qua là vì trong lòng lưu quyến không quên đó thôi!
Nhưng bọn họ lại bị rén bởi địa vị của Chiến Mục Hàng nên tất cả mọi người đều không dám nói lời đó ra khỏi miệng.
Người chủ trì tiếp tục cứu vãn: "Chú rể đúng là phấn khích quá rồi, đến nói sai cả lời luôn. Chú rể đã kích động như thế nhất định là rất yêu thương cô An xinh đẹp của chúng ta. Cũng đúng thôi, cô An thướt tha như hoa vậy kia mà, cưới được cô An nhất định là rất vui vẻ rồi, anh Chiến thật là có phước."
Người chủ trì chỉ e là lại xảy ra sơ suất gì đó bèn vội vã bỏ qua câu hỏi, sang giai đoạn kế tiếp: "Tiếp theo, mời cô dâu và chú rể của chúng ta cùng trao nhẫn cưới!"
Chiến Mục Hàng cả người u ám, nhìn không ra một chút dáng vẻ của một chú rể vui vẻ nào cả, nhưng anh ta vẫn cứng nhắc mà đeo nhẫn cho An Tình.
Nhẫn còn chưa đeo lên tay An Tình thì toàn hội trường đang phát ca khúc ngày cưới lại bỗng đổi sang một âm thanh khác.
Tiếng nói phát ra đó chính là giọng của An Tình.
"Lý Hoài Nam, đứa nhỏ trong bụng em lúc đó không phải của anh Mục Hàng."