Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1361

“Các người vừa hay đi xuống dưới đó mà làm một đôi uyên ương số khổ, cùng nhau chuộc tội với chị hai tôi!”

“An Trí Dũng, anh nghĩ đẹp lắm.”

Trong lòng Tô Thu Quỳnh loạn cào cào một mảnh, nhưng cô vẫn cố ép bản thân phải giữ bình tĩnh, “Trong lòng Chiến Mục Hàng anh ta căn bản không hề có tôi, sao anh ta có thể vì tôi mà bất chấp sống chết! An Trí Dũng, chỉ sợ tính toán của anh phải uổng phí rồi!”

“Trong lòng không có cô?”

An Trí Dũng cười đến âm trầm châm biếm, “Tô Thu Quỳnh, hiện nay khắp cả Vân Hải này ai mà không biết Chiến Mục Hàng yêu cô yêu đến điên cuồng! Tô Thu Quỳnh, vì cô, đừng nói khiến Chiến Mục Hàng đi chết, dù cho có kêu anh ta giết cả nhà anh ta, anh ta cũng sẽ không chút do dự!”

“Tô Thu Quỳnh, tôi biết trong lòng cô không bỏ được Chiến Mục Hàng. Cô yên tâm, tôi sẽ để các người được chết cùng nhau! Nếu tâm trạng của tôi tốt, tôi còn có thể dựng cho các người một tấm bia, tên của tấm bia nên gọi là gì nhỉ?”

“Gọi là cẩu nam nữ đi!”

Tô Thu Quỳnh biết, An Trí Dũng thật sự điên rồi, cô cũng không muốn tiếp tục phí phạm miệng lưỡi với anh ta.

Cô tỉ mỉ xem xét hoàn cảnh xung quanh, muốn tìm kiếm chút vật gì đó để phòng vệ, không cho An Trí Dũng đạt được ý đồ.

Chú ý thấy ở bên đường có một viên gạch vỡ, cô vận hết sức lực toàn thân, chộp viên gạch đó lên, tính toán liều ta sống ngươi chết một phen với An Trí Dũng.

Trống ngực Tô Thu Quỳnh đập dồn dập, nhưng cô chính là có một loại bản lĩnh, đó là bất kể trong lòng hoảng loạn đến đâu đi nữa, trên mặt vẫn có thể duy trì nụ cười giả tạo không một kẽ hở như trước.

Cô nắm chặt viên gạch trong tay, “An Trí Dũng, đừng quấn lấy tôi nữa! Để tôi rời khỏi nơi này!”

“Tô Thu Quỳnh, cô đây là muốn liều mạng với tôi sao?”

An Trí Dũng không ngờ Tô Thu Quỳnh còn có thể bình tĩnh mà đi tìm kiếm vũ khí để đối phó anh ta như vậy, ánh mắt anh ta lạnh xuống, sau đó rét lạnh căm căm cười nói, “Tô Thu Quỳnh, muốn tôi thả cô đi, nằm mơ!”

Nói đoạn, An Trí Dũng bước nhanh tới trước, cướp lấy viên gạch trong tay Tô Thu Quỳnh.

Tô Thu Quỳnh chưa từng giết người, cô sợ hãi loại cảnh tượng máu tươi đầm đìa đó.

Cô cũng chưa từng nghĩ muốn giết An Trí Dũng, nhưng trong tình huống hiện tại, cô đã không quản được nhiều như vậy nữa rồi.

Cô cắn răng một cái, viên gạch trong tay liền hung ác nhắm đầu An Trí Dũng mà ném tới.

An Trí Dũng sớm đã chú ý động tác của Tô Thu Quỳnh, anh ta cười lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng nhoáng lên tránh khỏi đòn tấn công của cô.

Tô Thu Quỳnh thấy cô không đả thương được An Trí Dũng, sắc môi không nhịn được trắng nhợt, cô nhanh chóng hướng tới trước, muốn nhặt lấy nửa viên gạch rơi trên đất, nhưng động tác của An Trí Dùng càng nhanh hơn so với cô, cô còn chưa chộp được vào viên gạch, chân của An Trí Dũng đã giẫm lên.

An Trí Dũng chậm rì rì cầm viên gạch dưới chân lên, anh ta nhìn Tô Thu Quỳnh, điên cuồng cười lớn, “Tô Thu Quỳnh, bây giờ cô còn chiêu gì nào? Nếu cô không còn chiêu nào nữa, thì đến tôi thể hiện thân thủ nhé!”

An Trí Dũng vốn dĩ muốn trực tiếp đập viên gạch đó lên mặt Tô Thu Quỳnh, nhưng nghĩ tới lát nữa cô còn có chỗ để dùng, anh ta liền dùng sức ném viên gạch đó qua một bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK