Nhan Nhã Tịnh thẫn thờ nhìn người đàn ông trước mặt chằm chằm.
Cô không nhận ra.
Sự ‘sủng hạnh’ mà Nhan Nhã Tịnh nói thật sự rất thuần khiết, lát nữa về bói cho mấy anh giai, thuận tiện chơi vài ván đấu địa chủ. Lưu Thiên Hàn nghe cô nói vậy, hiển nhiên lại nghĩ sai lệch.
Nhưng bây giờ Nhan Nhã Tịnh đã say đến đầu óc rối tinh rối mù, làm gì còn tâm trạng giải thích với anh nữa!
Mấy anh chàng thấy Lưu Thiên Hàn xụ mặt nhìn cô chằm chằm, không khỏi toát mồ hôi hột dùm cô. Nhưng đối phương là cậu hai Lưu không dễ chọc, họ liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh với ánh mắt thương hại, sau đấy vội quay người định trở về phòng riêng hát chung với Tôn Lệ bài ‘Có chết cũng phải yêu’.
“Đứng lại đó!” Họ còn chưa đi vào phòng thì giọng nói lạnh như băng của Lưu Thiên Hàn đã vang lên phía sau.
Cơ thể họ không kìm được mà run rẩy, quay người nhìn vị Phật băng này theo bản năng.
“Tối nay chỉ có mấy người ở cùng với cô ấy hả?”
Mấy anh chàng kia không biết tại sao Lưu Thiên Hàn lại đột nhiên hỏi câu này. Nhưng họ biết, bất kể lý do anh hỏi câu này là gì thì tốt nhất họ vẫn nên ngoan ngoãn, thành thật trả lời.
Họ không gánh nổi hậu quả lừa gạt cậu hai Lưu đâu.
Sau khi trao đổi ánh mắt ngắn ngủi, mấy anh chàng đẩy chàng trai đứng phía trước lên, trả lời câu hỏi của Lưu Thiên Hàn.
Anh ta bị đẩy ra, nhìn Nhan Nhã Tịnh rồi lại nhìn về phía anh, lập tức ấp úng trả lời: “Không… không phải… không phải chỉ có mấy người chúng tôi. Tối nay tổng cộng chúng tôi có… tổng cộng có mười tám anh em ở… ở cùng cô ấy.”
“Ha!”
Lưu Thiên Hàn cười mỉa mai, khoé môi khẽ giật, người phụ nữ này đúng là có bản lĩnh!
Trái ôm phải ấp đều không thỏa mãn được cô, không ngờ một đêm gọi cho mình hẳn mười tám gã trai bao!
Cô có bản lĩnh bậc này, sao không lên trời luôn đi!
Nhan Nhã Tịnh say đến mức đầu óc hỗn loạn, trong mơ màng chỉ nghe thấy gì mà mười tám người.
Cô không khỏi nhíu chặt mày, thò ngón tay ra, vẻ mặt rầu rĩ bắt đầu đếm.
“Một hai một, một hai một, sao mình không đếm tới ba được nhỉ? Mấy người đừng vội, đợi tôi đếm tới ba, tôi sẽ bắt đầu sủng hạnh mấy người.”
“Một hai một, một hai một…”
Nhan Nhã Tịnh đếm đầu ngón tay rất nghiêm túc, nhưng dù cô có đếm nghiêm túc cỡ nào thì vẫn không đếm được đến ba.
Đột nhiên, đầu óc cô chợt lóe sáng, cô đột ngột ngẩng mặt lên, ánh mắt lập tức sáng ngời.
“Em biết rồi, anh là thứ ba! Nào, anh qua đây ở cạnh em! Đợi em chơi đủ rồi, em sẽ sủng hạnh anh!”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh đưa tay véo má của Lưu Thiên Hàn: “Nào bé, cười một cái với chị nào. Hi hi, cười như vậy nè!”
Thấy anh vẫn xụ mặt như cũ, hoàn toàn không định cười, gương mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh lập tức trở lên nhăn nhó.
Cô nhíu mày, cực kỳ khó chịu nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh cười một cái đi mà! Cười một chút thì sẽ chết à! Anh xụ mặt như vậy, cứ như có ai nợ anh cả trăm tỷ không bằng. Mặt như khổ qua, ai mà hứng thú sủng hạnh anh chứ!”
Mặt khổ qua?
Gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn càng đen hơn, cô bằng lòng cưng chiều một đám trai bao cũng không muốn sủng hạnh anh?
Trong mắt cô, anh còn không bằng đám đàn ông làm trai bao này à!
“Nhan Nhã Tịnh!” Lưu Thiên Hàn nghiến răng nghiến lợi, chỉ ước gì có thể cắn nát người phụ nữ làm người khác tức chết mà không cần đền mạng ở trước mặt này.
Đôi mắt của Nhan Nhã Tịnh nổ đom đóm, cô phải ra sức bắt lấy cánh tay của Lưu Thiên Hàn mới đứng vững lên được, hoàn toàn không nghe thấy anh gọi tên mình.
Cô quay mặt sang nhìn mấy chàng trai rồi cười rạng rỡ: “Mấy anh về chờ tôi nhé. Đừng đi theo tôi! Tôi đã nói sẽ sủng hạnh mấy anh rồi, lẽ nào tôi còn chạy được chắc!”
Mấy chàng trai nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy liền vội chạy vào phòng riêng trước mặt, chỉ sợ mình chậm chút thôi sẽ bị ánh mắt của cậu hai Lưu đáng sợ tùng xẻo.
Thấy mấy chàng trai ngoan ngoãn quay lại phòng riêng chờ sủng hạnh, Nhan Nhã Tịnh không khỏi cười thỏa mãn.
Cô nhấc chân đi tiếp về trước, nhưng phát hiện trước mắt có bức tường chắn nên cô không bước được nữa.
“Phiền anh tránh ra chút đi. Tôi bận lắm!” Tay của Nhan Nhã Tịnh dùng sức, định gạt phăng Lưu Thiên Hàn ra, nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ làm cô không đẩy được.
“Ha! Bận lắm à?”
Giọng Lưu Thiên Hàn nghe cực kỳ châm biếm: “Bận trở về sủng hạnh đám trai bao kia ư!”
“Trai bao gì mà trai bao! Anh có bệnh đấy à? Họ đáng yêu biết bao, họ không phải là trai bao! Họ đều là ngôi sao nhỏ của tôi!” Nhan Nhã Tịnh nói xong liền bắt đầu cất giọng sai nhịp: “Một ngôi sao, một ngôi sao sáng lấp lánh, cả bầu trời đều là những vì sao sáng…”
Khóe miệng Lưu Thiên Hàn run rẩy, tức đến mức không có chỗ để xả.
Lại còn ngôi sao nhỏ nữa cơ đấy!
Bây giờ anh bị người phụ nữ này làm cho tức chết luôn rồi!
Đúng! Cô còn dám mắng anh có bệnh! Sao anh không đánh gãy chân cô luôn!
Miệng còn nhanh hơn não, trong đầu của Lưu Thiên Hàn vừa lóe lên suy nghĩ này thì câu nói lạnh lùng đầy uy hiếp đã thốt ra từ hai cánh môi lạnh băng: “Nhan Nhã Tịnh, cô có tin tôi đánh gãy chân cô không!”
Đánh gãy chân cô á?
Nhan Nhã Tịnh khẽ rùng mình, sao giọng nói này nghe quen thế!.
Truyện đề cử: Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều
Cô nảy sinh ám ảnh tâm lý đối với câu nói uy hiếp của Lưu Thiên Hàn. Đột nhiên nghe thấy câu này, cô lập tức tỉnh táo đôi chút trong men say, có thể nhìn rõ gương mặt của Lưu Thiên Hàn ở ngay trước mặt.
Cặp lông mày của anh Lưu, đôi mắt của anh Lưu, mũi của anh, miệng của anh…
Nhan Nhã Tịnh ợ một cái, lập tức cười nịnh nọt với Lưu Thiên Hàn trước mặt.
Bảo sao cô lại cảm thấy cho dù người đàn ông trước mắt có xụ mặt thì vẫn ưa nhìn như vậy, thì ra anh chính là anh Lưu à!
Anh Lưu mà cô thích nhất, cực kỳ thích.
Nhan Nhã Tịnh nịnh nọt ôm lấy cánh tay của Lưu Thiên Hàn, cái đầu nhỏ như chú cún con cọ lên cánh tay anh.
Mặt Lưu Thiên Hàn đầy vẻ chán ghét nhưng lại không gạt tay Nhan Nhã Tịnh ra.
Cô được nước lấn tới, trực tiếp dán sát phần lớn cơ thể mình tới trước ngực anh, còn sàm sỡ bộ ngực cơ bắp múi nào ra múi đấy của anh.
Bị Nhan Nhã Tịnh cào loạn ngực mình như thế, Lưu Thiên Hàn như thể bị điện giật, cơ thể không kìm được mà rùng mình.
Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không chú ý tới điệu bộ kỳ lạ của Lưu Thiên Hàn, cô cười híp mắt, ngẩng mặt lên: “Anh Lưu, em bói cho anh một quẻ nhé!”
Nhan Nhã Tịnh ăn không nói có, tách ngón tay ra bấm tay: “Tối nay anh… tối nay anh có… vận đào hoa. Hi hi, em chính là hoa đào nhỏ của anh…”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi là Lưu Gia Thành!”
Thấy cô nhìn lầm mình thành người em trai đã khuất, trong lòng Lưu Thiên Hàn thấy rất khó chịu, giọng nói của anh bỗng lạnh đi vài phần: “Thiên Hàn đã chết rồi!”
Cơ thể của Nhan Nhã Tịnh bỗng trở nên cứng ngắc, cơ thể vốn mềm mại không xương bỗng dưng cứng đờ như thể hòn đá.
Cô thẫn thờ nhìn gương mặt khắc vào trong xương tủy kia, ngón tay cô mô tả lông mày của anh rồi vội vàng rút tay lại.
Đúng vậy, anh Lưu đã chết, đã chết trong lòng cô rồi.
Nhan Nhã Tịnh muốn khóc, nhưng không biết có phải là do say rượu hay không, cô lại bật cười khanh khách.
Cô tiếp tục nắm lấy tay của Lưu Thiên Hàn: “Anh không phải anh Lưu của em! Anh hai, em bói quẻ cho anh nhé!”
Lưu Thiên Hàn vừa muốn lạnh lùng ngăn lại thì Nhan Nhã Tịnh đã cười nói: “Anh hai, em bấm đốt ngón tay, bói ra được một bí mật kinh hoàng luôn! Trong đầu của anh… đầu của anh có… phân!”