Nhìn mặt nó?
Trái tim của Tôn Dương khó khăn mới mềm xuống, trong nháy mắt đã cáu kỉnh trở lại.
Anh ta thừa nhận thằng nhóc này rất đẹp trai, đẹp hơn cả ngôi sao nhí anh ta từng thấy trên TV.
Nhưng dù nó có đẹp trai thế nào đi chăng nữa thì cả hai đều là đàn ông, gương mặt này có gì mà nhìn!
Tôn Dương bực bội, khịt mũi: "Nhóc con, mày lại đùa tao đúng không?"
"Chú, tôi thật sự không đùa chú mà." Dừng lại một chút, Nhan An Bảo nói tiếp: "Chú, nhìn kỹ mặt tôi đi mà, tôi đang cứu chú đấy."
"Cứu tao?" Tôn Dương thật muốn đấm thẳng vào khuôn mặt tinh xảo, đẹp trai của Nhan An Bảo một cái, nhưng trước khi giơ nắm đấm lên, anh ta không kiềm chế được mà nhìn kỹ khuôn mặt của Nhan An Bảo một chút.
Vừa nhìn, anh ta cảm thấy khuôn mặt của Nhan An Bảo đúng là hơi quen quen.
Tôn Dương ngây người nhìn mặt Nhan An Bảo, nhất thời không nhớ ra được đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu.
"Đại ca, anh đừng ra tay, mặt của thằng nhóc này đúng là nhìn quen thật!" Một tên đàn em của Tôn Dương vỗ vai anh ta, đột nhiên nhận ra, hét toáng lên: "Anh Lưu! Là anh Lưu!"
"Cái gì mà anh Lưu?" Tôn Dương cau mày: "Thằng nhóc này sao có thể là anh Lưu được?"
Mặc dù Tôn Dương chưa từng nhìn thấy Lưu Thiên Hàn ngoài đời nhưng đã từng nhìn ảnh của Lưu Thiên Hàn trên báo, anh Lưu nổi tiếng sao có thể là một thằng nhóc được!
"Đại ca, em không nói nó là anh Lưu! Em nói là khuôn mặt nó rất giống anh Lưu!" Nói xong lời này, tên đàn em không khỏi cản thán: "Đâu chỉ là giống, đúng hơn thì là từ một khuôn đúc ra!"
Nghe đàn em của mình nói vậy, Tôn Dương đại khái cũng nhớ lại hình dáng của Lưu Thiên Hàn, nghĩ kỹ lại, anh ta cũng cảm thấy Nhan An Bảo và Lưu Thiên Hàn có chút giống nhau.
Để chắc chắc hơn, Tôn Dương nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, lướt mạng tìm ảnh của Lưu Thiên Hàn. Anh ta nhìn ảnh chụp trên điện thoại của Lưu Thiên Hàn, rồi lại quay ra nhìn Nhan An Bảo đang bị đè trên mặt đất, tay anh ta run lên, điện thoại trong tay rơi thẳng xuống đất.
Đúng là được đúc ra từ một khuôn!
Đường nét giống như vậy, khả năng lớn nhất chính là thằng nhóc này là con trai của anh Lưu!
Nghĩ đến việc mình lại đi giúp Dương Mai bắt cóc con trai của anh Lưu, Tôn Dương thật sự muốn đi tìm một miếng đậu hũ đập đầu chết cho rồi.
Anh Lưu là diêm vương sống của Vân Hải, thủ đoạn cay độc, tàn bạo vô tình, nếu anh Lưu điều tra ra người bắt cóc con trai mình là anh ta, chắc chắn sẽ chặt anh ta thành tám khúc!
Không! Anh Lưu sẽ không chỉ chặt anh ta thành tám khúc mà sẽ chặt thành nghìn khúc, sau đó băm thành thịt vụn, vứt cho chó ăn!
Nghĩ đến từng dao từng cao cắt trên người mình, Tôn Dương không kiềm chế được mà rùng mình.
Anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, run giọng hỏi Nhan An Bảo: "Mày với anh Lưu có quan hệ gì? Mày không phải là con trai của anh Lưu chứ?"
Nhan An Bảo cảm thấy đóng giả con trai của Lưu Thiên Hàn hết lần này đến lần khác quả thật có chút quá đáng, nhưng ai bảo danh tiếng của ông cậu lại lớn hơn ba nhiều như vậy!
Dựa lưng cây đại thụ hưởng bóng mát.
Cậu muốn cùng Nhan An Mỹ an toàn rút lui, nên bây giờ vẫn phải tiếp tục giả làm con của ông cậu mà làm hùm làm hổ!
Nhan An Mỹ phản ứng rất nhanh, cô bé nhướng mi, nhìn về phía Tôn Dương: "Chú biết ba tôi hả?"
Ba?
Tôn Dương giật nảy mình, lập tức buông vai Nhan An Bảo ra theo bản năng, anh ta chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, phải chống tay lên cái bàn bên cạnh mới không ngã xuống đất.
Đúng là tự tìm chỗ chết mà!
Tôn Dương tự vỗ vào trán mình một cái, ba tỷ, tiền thưởng cho vụ này đúng là rất cao.
Nhưng tiền thưởng có cao đến đâu cũng không quan trọng bằng mạng sống.
Đối phó với anh Lưu, về cơ bản không có bất cứ cơ hội ăn may nào, lực lượng của anh Lưu rất mạnh, còn có sự hỗ trợ từ mạng lưới tình báo quốc gia của nhà họ Cao, sau khi anh ta giết Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, anh Lưu muốn điều tra ai đã bắt cóc chúng, dễ như trở bàn tay!
Khi đó, dù có lấy được tiền cũng không tiêu được!
Không chỉ có vậy, còn có thể liên lụy đến gia đình anh ta, cả nhà sẽ bị anh Lưu giết chết một cách tàn nhẫn!
Nghĩ đến đây, cơ thể của Tôn Dương càng run rẩy kịch liệt.
Lúc ấy, Dương Mai yêu cầu bọn họ bắt cóc Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, chỉ đưa ra địa chỉ nhà và ảnh chụp của hai đứa nhỏ, nếu sớm biết danh tính của chúng, có đánh chết anh ta cũng không dám ra tay!
Nhìn thấy chân Tôn Dương không ngừng run rẩy, Nhan An Bảo không khỏi âm thầm thở dài, danh tiếng của ông cậu đúng là có tác dụng!
Ừm, sau này, cậu và Nhan An Mỹ sẽ tiếp tục dùng danh tiếng của ông cậu để làm hùm làm hổ!
Thân thể Nhan An Bảo lấy lại được tự do, cậu bé chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, cả người chỉ cao bằng một nửa Tôn Dương, nhưng khí thế phủ đầu Tôn Dương.
"Chú, bây giờ chú có thể nói chuyện làm ăn với tôi được rồi chứ?"
Tôn Dương lại lau mồ hôi, nhanh chóng nở nụ cười làm thân: "Có thể! Dĩ nhiên là có thể! Nhóc… à không, cậu Lưu, cậu muốn chúng tôi làm gì, chúng tôi đều tình nguyện làm theo! Đúng, là tình nguyện làm theo!"
"Thả tôi và An Mỹ ra, bắt Dương Mai lại, ba tôi sẽ trả thù lao gấp mười lần cho chú!" Nhan An Bảo lặp lại lời vừa rồi.
Tôn Dương cho rằng, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là nòi giống của Lưu Thiên Hàn, nên nào dám đòi tiền, mặc dù anh ta đúng là rất mê tiền.
Tôn Dương không ngừng tự nhủ trong lòng rằng mạng sống quan trọng hơn tiền bạc! Hết tiền có thể kiếm lại, nhưng mạng mất rồi thì cái gì cũng không có.
Bọn họ còn dám tìm anh Lưu đòi tiền thù lao sao, làm vậy chẳng khác gì liều mạng!
Loay hoay một lúc, Tôn Dương cười tươi như hoa, nói: "Cậu Lưu, cậu đùa gì thế! Sao chúng tôi dám đòi tiền cậu Lưu được! Có thể bỏ sức mọn phục vụ cậu và cô Lưu là vinh hạnh của tôi!"
Tôn Dương vẫy đuôi như một con chó, chỉ thiếu nước nhào đến bên người Nhan An Bảo, đấm lưng bóp chân cho cậu bé.
"Ừ, vậy lát nữa phiền chú giúp chúng tôi bắt Dương Mai lại!" Nhan An Bảo nhẹ giọng nói.
Thấy đám đàn em còn đang đè Nhan An Mỹ xuống, cậu bé lạnh lùng nói: "Giờ các người có thể thả em gái tôi ra rồi chứ?"
"Bọn mày có bị ngu không hả? Mau thả cô Lưu ra!" Tôn Dương đá mạnh vào tên đang đè vai Nhan An Mỹ, trừng mắt quát lớn.
Theo lệnh của Tôn Dương, mấy tên đàn em nhanh chóng buông Nhan An Mỹ ra.
Ngay khi cơ thể được tự do, Nhan An Mỹ vội vàng chạy đến bên cạnh anh trai, nắm chặt lấy tay Nhan An Bảo.
Mặc dù Tôn Dương đã đồng ý hợp tác với hai đứa nhưng Nhan An Bảo vẫn thấy hơi lo lắng, trên đời này thứ khó dò nhất là lòng người, ai biết được sau khi bị Dương Mai khiêu khích, đám người Tôn Dương có đổi ý không!
Cậu bé lợi dụng lúc Dương Mai vắng mặt để thương lượng với bọn chúng, chỉ vì lúc này có thể nắm được nhiều cơ hội nhất, nhưng cậu chỉ sợ cơ hội chưa chắc đã là cơ hội sống sót.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Dương Mai vội vàng bước vào, vẻ mặt lộ rõ vẻ hưng phấn xen lẫn sự hung ác trong đáy mắt, là một người khó đoán.
"Không đợi Nhan Nhã Tịnh đến nữa! Lập tức giết con tin!"