CHƯƠNG 1624
Lưu Thiên Hàn luôn muốn trả thù Nhan Nhã Tịnh.
Cô lợi dụng anh, lợi dụng anh như vật thay thế, anh chưa bao giờ là người đàn ông tốt và cả tin, bị đối xử như vậy sao có thể dễ dàng buông tha cho cô? !
Và nếu anh ta muốn trả thù cô ấy, cách tốt nhất, là chà đạp nhân phẩm của cô ấy dưới chân anh ta.
Bây giờ, chỉ cần anh ta năm chặt tay Cung Tư Mỹ, giọng điệu giễu cợt khinh thường nói: ‘Nhan Nhã Tịnh, tôi đang hạnh phúc bên Cung Tư Mỹ rồi, cô đừng tự hão huyền nữa!” như vậy tự tôn của cô, sẽ bị đạp không tiếc thương dưới chân anh, nhưng anh không làm được.
Suy cho cùng, anh vẫn muốn bảo vệ cô.
Nếu anh nói như vậy, cô ấy nhất định sẽ trở thành trò cười của cả Vân Hải này, và những những đang hóng chuyện này, sẽ nói với cô ấy những lời khó nghe.
Anh có thể bắt nạt ức hiếp cô, nhưng người khác thì đừng hòng!
Vì vậy, Lưu Thiên Hàn vẫn không nói lời nào, anh lạnh lùng hất tay Cung Tư Mỹ, đi về phía bãi đậu xe.
Nhìn bóng lưng như bị tuyết trắng bao phủ của Lưu Thiên Hàn, những người hóng chuyện hồi lâu không thể định thần lại, cậu chủ thứ hai của Lưu gia, cứ như vậy rời đi sao?
Vậy thì anh ta rốt cuộc có ở cùng Cung Tư Mỹ không?
Những người hóng chuyện đưa mắt nhìn nhau, nhìn bàn tay của Cung Tư Mỹ trống rồng giữa không trung, bọn họ đại khái đưa ra kết luận.
Có lẽ là, đại khái, là không ở bên nhau.
Đã ở bên nhau, thì phải năm tay, làm sao có thể hất tay người con gái của mình như vậy chứt Cậu chủ thứ hai của Lưu gia và Nhan Nhã Tinh nhất định chỉ là đôi trẻ bất hòa thôi!
Cung Tư Mỹ lợi dụng cơ hội này… Để ăn hôi thật mất mặt mài Nam chính của sự việc đã rời đi, những người hóng chuyện cũng xem không nổi cảnh hai cô gái giành giật một người đàn, nên đều tức giận bỏ đi.
Cung Tư Mỹ không bao giờ nghĩ rằng trước mặt Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn sẽ hất tay cô ta ra. Tay cô ta vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy cánh tay anh, hồi lâu cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
Nhan Nhã Tịnh là người đầu tiên định thần lại, cô nhấc chân, trong tiềm thức muốn đuổi theo Lưu Thiên Hàn.
“Nhan Nhã Tịnh, cô đứng lại cho tôi!”
Cung Tư Mỹ lên tiếng tràn đầy ác ý, cô ta vội vàng ngăn cản Nhan Nhã Tịnh, “Nhan Nhã Tịnh, anh Gia Thành hất tôi ra, cô rất đắc ý đúng không?”
“Ừ, tôi rất vui.” Nhan Nhã Tịnh thành thật nói: “Thấy cô vất vả như vậy mà anh ấy không cần cô, tôi thấy rất thoải mái.”
“Nhan Nhã Tịnh, côI”
Cung Tư Mỹ hít một hơi thật dài, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, để không rơi vào thế bất lợi trước mặt Nhan Nhã Tịnh.
Cô ta hếch cằm lên, khóe môi nở một nụ cười tao nhã đoan chính, chỉ là trong mắt cô ta có quá nhiều ác ý, nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy gớm ghiếc.
“Nhan Nhã Tịnh, anh Gia Thành không cần cô nữa, tôi thật không hiểu cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo!”
“Cung Tư Mỹ, cho dù anh ấy không muốn tôi, thì anh ấy cũng sẽ chẳngmuốn côi!”
Nhan Nhã Tịnh không hề tỏ ra yếu thế, “Người thông minh là phải tự hiểu biết, Thiên Hàn ở bên cô đến cứng còn không cứng nổi, mà cô cứ bám dính như vậy, có ý nghĩa gì à?”