• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay Trịnh Nhất còn chưa kịp hạ xuống thì Tư Truy đã phản kích lại. Cô nắm lấy cổ tay ông ta, hành động trở nên lưu loát, nhanh nhẹn hơn rất nhiều, sức lực dường như cũng vượt trội.

Cô giương mắt nhìn Trịnh Nhất, ông ta không ngờ cô lại có lá gan lớn như vậy, lập tức bực bội đến nỗi chửi thề.

“Mày… mày buông tay ra!”

Vừa nói Trịnh Nhất vừa cật lực giằng co, hai người một người giữ một người kéo, đến khi ba gã côn đồ kia tới thì mới kết thúc.

Một gã lấy lại tầm nhìn lờ mờ, khóa chặt tay Tư Truy lại mặc cho cô giãy giụa ra sao. Nhưng cô đương nhiên không hề tỏ ra cam chịu, ngược lại còn phản kháng vô cùng mãnh liệt.

Tư Truy vươn chân đá vào đùi một tên phía trước, trong lúc tên đằng sau lơ là thì quay lưng lại dùng túi xách đập lia lịa lên đầu gã.

Gã bị một người phụ nữ thoạt nhìn mỏng manh đánh cho như vậy, cảm thấy lòng tự tôn đã bị đả kích nghiêm trọng liền điên tiết mà rống lên. Gã bóp lấy cằm Tư Truy, hai mắt đỏ ngầu độc dữ, gã gằn giọng: “Khốn kiếp, con nhỏ này thật ranh! Thảo nào cô chủ bảo phải chú ý!”

Trịnh Nhất thấy thế thì hoảng hồn, lúc trước ông ta đã hẹn với ba gã này, lập mưu để móc tiền từ túi Tư Truy, thế nhưng giờ đây lại lộ ra một chuyện khác. Vì vậy, ông ta vội vàng lên tiếng: “Các cậu đừng mạnh tay quá, chúng ta chỉ cần tiền thôi!”

Một gã trong số đó trực tiếp lộ ra nụ cười khinh thường: “Chút tiền ít ỏi từ con nhỏ này còn không bằng lương một ngày của chúng tao. Mày nghĩ chúng tao cần chắc?”

Trịnh Nhất lơ ngơ, cản không được mà không cản cũng không xong. Ông ta chỉ muốn tiền chứ không đến mức phải làm hại Tư Truy. Nên sau khi cân nhắc, ông ta liền cười hèn mọn: “Hay là chúng ta thương lượng một chút, các cậu đừng làm gì quá đáng với nó. Như vậy, về sau tôi cũng dễ sống…”

“Thôi, thôi. Thằng kia, mày nhẹ tay thôi, lỡ xảy ra chuyện gì chúng ta không gánh được. Chỉ cần cảnh cáo cô bé, để cô ta biết điều hơn là được!”

Một gã khác nói, gã vẫn luôn nhớ lời dặn là không được phép đánh quá mạnh tay hay xâm hại tới cơ thể của cô gái này, chỉ cho cô một bài học để ghi nhớ là đủ.

Nghe vậy, cái gã đang khống chế Tư Truy lập tức cáu gắt, tuy nhiên vẫn buông lỏng tay. Tư Truy híp mắt, đúng lúc này đột nhiên cắn vào mu bàn tay gã, khiến gã đau điếng rên la.

Gã muốn bỏ tay ra nhưng Tư Truy vẫn cắn chặt, một đôi con ngươi u ám làm gã rùng mình. Cô dùng túi quật tới tấp vào mặt, vào đầu gã, ánh mắt đảo quanh nhìn đường và phán đoán phương hướng rồi chạy. Không mất quá nhiều thời gian, cô đã chui vào một con ngõ tối tăm, kịp thời trốn thoát trước khi bọn chúng phản ứng kịp.

Gã bị Tư Truy cắn nhìn dấu răng sâu hoắm trên tay mình, gần như rớm máu, mắt gã hằn lên tia ác độc, xả toàn bộ tức giận sang hai gã còn lại cùng Trịnh Nhất.

“Đồ ngu, một người phụ nữ mà cũng không xử lý được! Còn không mau đuổi theo!”

“Nhưng tôi biết được cô ta chạy đường nào?”

“Mẹ kiếp!” Gã vỗ bốp vào đầu người vừa hỏi, lòng thầm rủa ngu.

Lúc này, Trịnh Nhất đã đi trước. Ông ta rất cần tiền, thậm chí giờ không có tiền ông ta sẽ chết rũ xuống ở đây.

Mà Tư Truy chạy vào con ngõ nhỏ hẹp, ngoằn ngoèo, đi mãi đi mãi cuối cùng ra được một con đường khác. Bùi Nghiêu đang ở đây, anh chuẩn bị quay xe lại đón cô thì đã thấy cô nhếch nhác chạy đến.

Dường như đoán được chuyện chẳng lành, anh bỏ xe xuống vội ôm lấy cô, lo lắng hỏi: “Em gặp Trịnh Nhất sao? Ông ta có làm gì em không?”

Tư Truy bấy giờ mới thực sự yên tâm, trong lòng cảm thấy an toàn. Cô buông thõng chiếc túi xách bị va đập đến nỗi không nhìn ra hình thù gì, nở nụ cười yếu ớt, muốn nói nhưng không thể nói bởi vì cổ họng nghẹn đắng.

Lần này cô không rơi bất kì một giọt nước mắt nào, nhưng từ nụ cười, ánh mắt lại có thể thấy cô đang rất buồn. Bùi Nghiêu ôm cô vào lòng, xót xa không thôi. Anh lấy tay áo của mình chấm lên miệng cô, nơi đó có vương vài vệt nước cùng với máu, dưới cằm hằn dấu ngón tay đỏ ửng.

Bùi Nghiêu chợt nghĩ về cuộc gặp tình cờ lúc nãy, anh đã gặp Ôn Uyển, thấy cô ta có vẻ hoảng sợ, song lại điềm tĩnh như không có gì. Tuy cuộc gặp không kéo dài quá lâu, anh cũng không đáp lại câu hỏi của cô ta nhưng cô ta vẫn chắn đường anh. Đó là lý do mà hiện tại anh mới chuẩn bị quay về. Trong khi ấy thì Tư Truy lại bị Trịnh Nhất đến tìm…

“Không đi nữa, chúng ta về nhà!”

Bùi Nghiêu dịu giọng trấn an cô, liếc mắt trông thấy vầng trán đổ đầy mồ hôi, nhịn không được mà lau đi.

Tư Truy gật đầu, vẫn như cũ im lặng, tựa hồ đang chìm trong nỗi suy tư của mình.

Bùi Nghiêu chở cô bằng chiếc xe đạp theo con đường cũ, về đến nhà trọ, vốn muốn định đưa cô vào phòng sau đó sẽ đi tìm bọn chúng tính sổ thì lại có người chủ động đến tìm.

Ngón tay Tư Truy run rẩy, Bùi Nghiêu cũng nhận ra. Anh thấy có ba gã mặt mày ghê gớm gọi cô lại, thở phào nói: “Con nhỏ này, mày đây rồi!”

Anh quay mặt lại, ba gã đánh giá anh một phen rồi chợt nhận ra thân phận của anh. Mặt mấy gã tái xanh tái xám, sợ hãi lùi lại toan bỏ trốn.

“Đừng vội thế chứ? Tôi vẫn còn trò hay dành cho các cậu!”

Dứt lời, Bùi Nghiêu đưa cô vào phòng, khép cửa lại. Anh đi ra kịp lúc bọn chúng vừa chạy, mạnh mẽ vác chiếc xe đạp lên toan ném về phía ba tên côn đồ. Trông anh lúc này vô cùng đáng sợ, bọn chúng tưởng anh ném thật, đồng loạt ôm đầu ngồi thụp xuống đất.

Bùi Nghiêu lại nhàn nhã bỏ xe xuống, không ném đi. Dù sao cái xe cũng không có tội, cho nên người đáng bị đánh là ba tên này. Nghĩ vậy, anh nhếch môi đầy ác ý, gương mặt hiện lên sự lạnh lùng, từ tốn dừng bước rồi đạp cho mỗi gã một phát. Chưa ngừng lại ở đó, mỗi gã còn được hưởng thêm cú đấm phẫn nộ từ anh, tiếng kêu oai oái của ba người cộng hưởng lại thành một âm thanh kinh động cả một khu xung quanh.

Nhiều người trong nhà ngó ra, nghĩ rằng anh đang bạo hành bọn chúng liền gọi cảnh sát.

Qua một hồi đánh cho bọn chúng chỉ biết rên rỉ vật vã dưới đất, anh dựng chiếc xe đạp lên rồi ra lệnh: “Ngồi lên!”

“Bùi tổng… Bùi Chủ tịch… mong anh tha cho chúng tôi!”

Mặc cho ba gã cầu xin như thế nào Bùi Nghiêu vẫn không đổi ý: “Tao nói ba đứa mày ngồi lên!”

Dưới uy áp cường đại của anh, bọn chúng không thể không chấp nhận leo lên xe, cho dù là miễn cưỡng. Ba gã ép sát vào nhau cùng ở trên một chiếc xe, đạp vòng quanh. Chiếc xe nhanh chóng không chịu nổi sức ép này, rắc rắc như gãy vành, song Bùi Nghiêu không tha cho chúng.

Đã gọi là hình phạt thì phải khiến bọn chúng nhớ rõ mới thôi. Anh gác chân, hé mắt trông sang bên trái, thấy cái bóng thập thò liền biết đây là Trịnh Nhất.

Anh nheo mắt, vừa đứng dậy thì tiếng xe cảnh sát đột ngột vang lên.

“Mẹ nó, ai báo cảnh sát vậy?” Gã bị ép ngồi giữa gào to.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK