Anh nói vậy, cô mới thấy anh giống người xấu hơn.
Tư Truy nắm tay vào chăn, im thin thít không bày ra bất kì một phản ứng nào. Vẻ mặt này khiến Bùi Nghiêu càng thêm sốt sắng, sợ rằng cô bị ngốc như bây giờ là do di chứng để lại.
“Cô có nhớ tên mình không?”
Bùi Nghiêu thực sự đối đãi với cô như kẻ ngốc, ân cần đến mức hỏi một câu nghe còn ngốc hơn.
Tư Truy không hiểu người đàn ông này nghĩ gì, hay đơn giản là trí nhớ của anh kém? Rõ ràng sáng nay bọn họ mới gặp nhau, cô… còn ngã trong lòng của anh nữa.
Nhớ lại mùi hương thơm nồng, ấm và sâu, cực kì kích thích khứu giác tỏa ra từ cơ thể anh, Tư Truy vô thức đỏ mặt. Điều này làm cho Bùi Nghiêu cuống quýt chân tay, dẫu sao đây vẫn là lần đầu săn sóc phụ nữ, hơn nữa còn dành một đêm quý giá ở bên cô, anh không biết phải làm sao, mọi hành động lúc này cũng chỉ là theo cảm tính.
Bùi Nghiêu nhẹ nhàng đưa tay lên trán Tư Truy, cử chỉ dịu dàng, nét mặt vô cùng chuyên chú.
“Này, anh làm gì vậy?” Tư Truy giật nảy mình, sự tiếp xúc thân mật ở khoảng cách gần khiến cô cảm thấy căng thẳng, mà từng tế bào trong người cũng đang run rẩy, rục rịch.
Cô cau mày, khuôn mặt tức giận: “Anh là ai chứ? Tại sao lại tùy tiện đụng vào tôi?!”
Giữa hai người không hề có quan hệ gì, cũng chẳng phải là quen biết, họ chỉ là những con người xa lạ vô tình bước qua đời nhau. Ngoài cái họ, sự giàu có cùng với gia tài có vẻ kếch xù của anh ra, Tư Truy không biết gì về anh nữa. Lượng thông tin này quá ít ỏi, mà cô thì vốn là một người bảo thủ, cho nên không thích việc bị đụng chạm với người khác giới chút nào.
Thái độ có phần hơi gắt của Tư Truy khiến Bùi Nghiêu rụt tay. Đột nhiên nheo mắt lại thật sâu, cúi xuống nhìn cô, áp bức dường như liên tục tản ra, người đàn ông lạnh lùng giương khóe môi.
“Tôi tùy tiện đụng vào cô? Tôi…” Nói đến đây, Bùi Nghiêu có chút đuối lý, đúng là vừa rồi anh hấp tấp không suy nghĩ, nhưng anh có lý do chính đáng của mình. Biểu hiện này quả thực không phải tính cách của anh, nếu là bình thường, anh chắc chắn sẽ không như vậy.
Bùi Nghiêu lập tức hùng hổ bổ sung, đuôi mắt rũ xuống tạo cảm giác rất nghiêm nghị, “Tôi chỉ muốn kiểm tra cho cô. Còn nữa, cô nhớ rõ cho tôi, tên tôi là Bùi Nghiêu, không phải ai!”
Xem ra cô gái này không có làm sao, vẫn có thể lên giọng mà chất vấn anh, sức khỏe cũng khá lắm. Bùi Nghiêu nhẹ lòng hẳn, thần kinh căng cứng rốt cuộc cũng được nới lỏng phần nào.
Anh liếc Tư Truy, thấy cô ngây ngẩn bèn lấy làm lạ. Chẳng lẽ anh lại dọa đến cô rồi?
Nói không ngoa nhưng một khi Bùi Nghiêu đã nghiêm túc thì vẻ mặt quả là có chút đáng sợ. Nhân viên trong công ty thường bị khiếp vía trong mỗi cuộc họp khi phải đối diện trực tiếp với ánh mắt săm soi của Chủ tịch mình.
Bùi Nghiêu ảo não, chần chờ một lát không nói lời nào liền đi ra ngoài.
Không gian yên tĩnh lại, chỉ còn Tư Truy đang chậm rãi xoay chuyển đầu óc lẩm bẩm cái tên Bùi Nghiêu. Họ Bùi cô không có ấn tượng lắm, nhưng chỉ vài giây trước, anh lạnh lùng nhìn xuống bằng một đôi mắt đen láy, thâm tâm cô mới bất chợt dấy lên cảm giác quen thuộc. Giống như là ngày trước bọn họ đã từng gặp nhau, người đàn ông ấy cũng nhìn cô như vậy…
Tư Truy rùng mình, tự nhéo một cái cho tỉnh mộng. Làm sao cô có thể gặp được người cao quý như anh kia chứ? Đó là điều không thể nào, trừ phi trên đời này tồn tại phép màu.
“Bùi Nghiêu… Thật khó hiểu!”
…
Sau hôm ấy, thi thoảng Bùi Nghiêu lại ghé đến thăm vài lần, mỗi lần đều mang theo thực đơn dinh dưỡng mà bác sĩ chỉ định.
Tư Truy thấy vậy thì hãi, không khỏi chợn, nghĩ rằng bản thân có phúc đức gì mà được anh quan tâm đến thế? Không chỉ bao tiền viện phí, còn bao luôn ăn uống, từ bao giờ nằm viện lại sướng như vậy?
Câu trả lời là từ hai ngày trước, khi cô bị dị ứng rượu. Bùi Nghiêu… đang cố gắng bù đắp lỗi lầm của mình sao?
Cô sợ nhất là mắc nợ người ta, nên nói: “Thực ra, anh không cần phải đối xử tốt với tôi đâu. Anh làm vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm…”
Tư Truy khựng lại, không dám tiếp nữa. Lại nghe anh vô hại lên tiếng.
“Hiểu lầm cái gì?” Bùi Nghiêu không hề mất bình tĩnh, trái lại vẫn ung dung rót nước cho Tư Truy uống thuốc.
“Hiểu lầm hai chúng ta… chính là loại quan hệ đó.”
Bùi Nghiêu giả ngu, con ngươi ngập tràn nét cười phong vị: “Quan hệ đó là quan hệ nào?”
Tư Truy quẫn bách, thấy anh cứ nhìn mình cười cười, cô xấu hổ buông toẹt ra.
“Thì là… quan hệ bạn trai, bạn gái!”
Cô dứt lời liền kéo chăn trùm kín đầu, môi trên môi dưới không ngừng mím chặt vào nhau. Cô nói như vậy liệu có phải ngộ nhận quá không? Nhưng những cử chỉ của anh hai ngày qua khiến cô không thể không suy nghĩ được.
Qua một lúc thấy không có động tĩnh gì, Tư Truy he hé chăn, đột ngột bắt gặp cái nhìn ôn nhu của anh.
Bùi Nghiêu kìm nén tiếng cười và sự thích thú, anh nhướng hàng lông mày rậm, chất giọng cực kì dễ nghe. “Không sao, tôi không bận tâm.”
Anh không bận tâm bởi vì trong cảm quan ban đầu, Tư Truy đem lại cho anh vô vàn những thứ mới mẻ. Có lúc anh không tự chủ được dành ánh nhìn cho cô, chẳng hạn như lúc này đây, bác sĩ nói cô đã có thể xuất viện nhưng anh vẫn một mực can ngăn.
Tư Truy không nghe, anh liền dọa dẫm sẽ bắt cô trả tiền viện phí. Cô đương nhiên biết anh đang mượn cớ, thế nhưng lại chẳng thể nào đôi co được. Trong mắt của người giàu, bọn họ luôn luôn đúng, những người nghèo như cô chỉ có thể làm theo mà thôi.
Mang theo sự ấm ức, Tư Truy không cho Bùi Nghiêu một sắc mặt tốt. Anh đưa thuốc, cô chậm trễ không uống, đã vậy còn nhân tiện lảng tránh đề tài, tránh phát sinh những hiểu lầm không đáng có.
Bùi Nghiêu không ép, có điều cứ nhìn cô mãi, ánh mắt như thiêu đốt cả da thịt của Tư Truy. Đến khi thật sự không chịu nổi, cô mới lè nhè bảo anh đưa thuốc cho mình.
Câu nói của người đàn ông văng vẳng bên tai khiến Tư Truy không tài nào tập trung giấc ngủ. Cô bực bội ngồi dậy, thấy anh đang đứng trước cửa sổ nghe điện thoại, phụng phịu nói: “Bùi Nghiêu, anh cho tôi về đi! Tôi không muốn bị nhốt ở đây nữa!”