• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Tư Truy ngại ngùng đi nhanh vào bếp như muốn trốn tránh ánh nhìn thiêu đốt của mọi người. Không ngờ vừa tới cửa đã bất ngờ đụng ngay Trần Tiếp, cô ta đang ôm thứ đồ gì đó, giữa hai người xảy ra va chạm liền nhanh chóng ngã ra đất.

“A! Trịnh Tư Truy, cô có mắt không hả?!”

Trần Tiếp bò dậy, không khách khí quát thẳng vào mặt Tư Truy, xem chừng là rất tức giận.

Cố Man Châu thấy thế chạy ra, lo lắng đỡ Tư Truy lên rồi cau có nhìn Trần Tiếp.

Túi bột mì vương vãi trên sàn nhà, loang lổ những vệt trắng xóa. Tư Truy không lên tiếng, cô nhặt đồ của mình nhờ Cố Man Châu cầm hộ, bỗng nói: “Là tôi vội vàng, thật xin lỗi!”

Vừa nói cô vừa phủi bụi trên quần áo, sau đó chậm rãi đi đến góc nhà, muốn quét dọn cho sạch sẽ.

Trần Tiếp còn muốn bắt bẻ Tư Truy nhưng thấy cô đã xin lỗi, vì vậy cô ta cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành hậm hực xoay lưng. Đột nhiên, cô ta nở nụ cười gian, liếc mắt qua cửa không trông thấy ai bèn nhích người về phía tô đựng đầy trứng, lẳng lặng cầm lấy hai quả, thả toẹt vào chỗ Tư Truy vừa mới quét xong.

Hai quả trứng nát bấy, lòng đỏ, lòng trắng lẫn lộn làm bẩn sàn nhà được lát bằng đá hoa cương. Xong xuôi, Trần Tiếp còn khoa trương kêu lên, tuy nhiên trên mặt chẳng có chút gì là áy náy cả.

“Ôi! Tôi trượt tay rồi!”

Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Trần Tiếp, Tư Truy lặng thinh, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người cô ta vài giây rồi bình tĩnh rời đi.

Cố Man Châu thật sự không chung sống nổi với Trần Tiếp nữa, cô ta chịu hết nổi lên giọng chất vấn: “Cô cố ý có phải không? Rõ ràng cô đi ra ngoài không nhìn đường nên đụng ngã Tư Truy, bây giờ lại làm bẩn sàn nhà. Lẽ nào cô muốn tuyên chiến với chúng tôi?”

Trần Tiếp nhếch miệng khinh khỉnh, cô ta cứ không thừa nhận thì sao? Dù gì Trịnh Tư Truy cũng nhát gan, còn dám tố cáo cô ta?

Cười khẩy, đoạn khoanh tay lại, Trần Tiếp vô cùng thong thả: “Đã nói là trượt tay rồi mà các người còn cố chấp. Sao? Cô muốn bênh vực người quê mùa này?”

Nghe đến mấy từ “người quê mùa”, mi tâm của Tư Truy phút chốc cau chặt. Cô lần nữa nhìn Trần Tiếp, cắn răng, tay siết lấy cán chổi đến trắng bệch.

Bỗng, Tư Truy nhấc chân thẳng hướng Trần Tiếp đang đứng, hai mắt sâu thẳm toát lên tia ẩn nhẫn. Cô tiến lên bao nhiêu bước thì Trần Tiếp lùi xuống bấy nhiêu bước, đến khi đã kịch đường và lưng chạm vào bệ bếp, cô ta mới giật mình nói to: “Cô… cô định làm gì?”

Đáp lại câu hỏi của cô ta, Tư Truy duỗi tay, Trần Tiếp tưởng cô định đánh mình, theo bản năng thân thể liền co rúm lại.

Khóe môi Tư Truy phác lên nét cười vừa ý, cô chầm chậm hạ tay qua người Trần Tiếp, cầm lọ muối trắng vào trong tay, tung nhẹ lên không trung. Cô trầm giọng: “Đừng sợ, người quê mùa như tôi không có tư cách làm gì cô.”

Nói rồi, Tư Truy quay trở lại tiếp tục thu dọn. Cô dùng muối rắc lên vị trí có dính vết trứng, đợi khoảng một phút rồi dùng khăn giấy lau sơ qua. Làm như vậy không chỉ khử được mùi tanh mà còn giúp lấy lại độ sáng bóng của sàn nhà.

Thấy Tư Truy cặm cụi một hồi, Trần Tiếp kiêu ngạo không thôi, ngang bướng sao, cuối cùng vẫn chẳng làm gì được cô ta.

Sau khi vứt hết mấy đồ bẩn vào thùng rác, Tư Truy xoa hai tay. Bấy giờ cô mới có thời gian nhìn qua Trần Tiếp, giọng gằn mà chế nhạo: “Trần Tiếp, tôi nghĩ mình nên nói với cô một số điều.”

Trần Tiếp ngẩng đầu cười khẩy: “Nói đi, tôi đang nghe đây.”

Tư Truy híp mắt, lời lẽ đanh thép giống như đã biến thành người khác. Không còn ngoan hiền mà ngược lại có chút dữ dội khác thường.

“Thứ nhất, tôi có tên, nếu cô còn biết hai chữ lịch sự viết như thế nào, hãy gọi tôi là Trịnh Tư Truy. Thứ hai, đây là Bùi gia, không phải nhà cô, có chuyện gì thì chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện. Cô ghét tôi, tôi cũng không ưa gì cô. Cho nên, không tử tế được thì hãy yên lặng mà sống. Tốt nhất là không động chạm gì đến nhau, cô làm việc cô, tôi làm việc tôi. Thế được rồi chứ?”

Dứt lời, Tư Truy cong môi, rũ mắt bước ra ngoài, bỏ lại bóng lưng thoạt nhìn vô cùng quật cường cho đám người dõi theo, bao gồm Trần Tiếp, Cố Man Châu, A Sinh. Cả ba tròn mắt ngạc nhiên, không dám tin cô lại có thể thốt ra những lời dằn mặt người khác. Hơn nữa, lần này có vẻ còn gay gắt hơn những lần trước rất nhiều.

“Điên rồi! Trịnh Tư Truy, hôm nay cô ta làm sao vậy?”

Trần Tiếp tức đến run rẩy, bàn tay cầm dao không ngừng rung lên. Một người xưa nay luôn để cô ta nói ra nói vào bỗng nhiên bật lại khiến cô ta á khẩu, bảo không kinh ngạc là giả dối.

Cố Man Châu hừ lạnh: “Ai điên? Có cô mới điên!” Cô nàng mắng thẳng vào mặt Trần Tiếp rồi nối bước sau Tư Truy, đi vào nhà vệ sinh.

Trong này, Tư Truy đang đứng trước bồn rửa tay liên tục vốc nước vào mặt. Những giọt nước đọng lại nơi khuôn mặt cô, nhìn vào có chút hốc hác, cái cằm nhô ra nhọn hoắt, có điều đôi mắt lại đặc biệt sáng.

Giờ đây lồng ngực cô đang rộn lên bởi vì nhịp đập mạnh mẽ của trái tim. Cúi đầu thở hắt ra một hơi, nhoẻn miệng cười, Tư Truy cảm thấy khoan khoái kì lạ. Sau tất cả, những lời này cô đều đã nói ra được. Cô đang cứng rắn lên từng ngày, và tương lai cô sẽ không để cho bất kì ai có cơ hội bắt nạt mình…

“Đang nghĩ gì đó?”

Cố Man Châu bất thình lình xuất hiện cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Tư Truy lắc đầu, khôi phục dáng vẻ thường ngày: “Em đang suy nghĩ xem trưa nay nên ăn gì.”

“Tiểu Truy à, chị thấy…” Cố Man Châu lấp lửng.

“Chị thấy gì?”

“Chị thấy dạo gần đây em hình như táo bạo hơn, ừm… man hơn nữa thì phải!”

Thấy Cố Man Châu nửa đùa nửa thật, Tư Truy cũng hùa theo. Cô nghiêng đầu, giơ tay thọc lét cô nàng, hỏi: “Man hơn sao? Man hơn ở điểm nào? Giống đàn ông lắm à?”

“Giống… A! Không giống!”

Tiếng hai cô gái khúc khích trong nhà vệ sinh truyền đến tai Trần Tiếp, cô ta đứng ở cửa giậm chân, ôm một bụng bức bối mà không thể làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK