Một làng nhỏ tại trấn Tường Vân, trời mưa rả rích.
Giữa đêm khuya trời 2 giờ sáng, Tư Truy vén tấm màn rách che cửa nhà ra, lần đến trong bếp đốt củi lửa lên.
Lửa châm lúc tối đã tắt, cô thuần thục bẻ mấy cành khô, cố gắng làm nhẹ nhàng nhất để không phát ra tiếng động đánh thức ba mẹ.
Tiếng mưa như rủ rỉ bên tai Tư Truy khiến cô càng thêm buồn lòng, nhìn ánh lửa màu vàng cam bập bùng, cô không biết ngày mai mình sẽ đi đâu về đâu. Tiếp tục công việc mưu sinh không được bao nhiêu tiền kia, hay là tìm cách thoát khỏi ngôi làng nghèo nàn này?
Tất cả đều không khả thi, nhưng trước mắt cô chỉ có thể phụ giúp ba mẹ nhặt nhạnh chai nhựa, rác rưởi mà thôi. Cuộc sống vẫn trôi qua, và Tư Truy không biết bản thân phải khổ sở như vậy đến bao giờ nữa.
Cô muốn đi học, học nốt một năm cuối cùng. Tuy nhiên, mọi việc trở nên dang dở chỉ vì không có tiền, mẹ thì đang đổ bệnh, ba lại hay cáu gắt, chút vốn liếng tích cóp được đều bỏ ra mua thuốc hết rồi. Tư Truy ngẫm thấy sao mà mệnh mình khổ thế? Ông trời không cho cái sung cái sướng thì chí ít cũng nên cho cái sức khỏe chứ?
Mười tám tuổi đầu non nớt lại phải gánh trên vai gánh nặng gia đình không hề nhẹ. Tư Truy cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô vui khi được sống, được tồn tại.
…
Sau cơn mưa, trời lại sáng.
Bấy giờ, tiếng gà gáy nhà hàng xóm khiến Tư Truy giật mình tỉnh giấc. Đống củi trước mặt chỉ còn lại than cháy âm ỉ, cô lén lút dúi hai củ khoai vào, kế tiếp đứng dậy chuẩn bị bữa sáng.
Đong một ít gạo trong cái thùng nhựa cọc cạch nhặt được lúc đi nhặt rác, đổ thêm nước mưa trong vại mẻ vào, Tư Truy bắc lên bếp, nấu một hồi thì cháo sủi, rồi chín.
Trong nhà hoàn toàn không có gia vị, chỉ còn một chút muối đổi được từ nhà bà Lan. Tư Truy nhìn lọ muối bằng đôi mắt đượm buồn, dè dặt đo đếm cho vào nồi cháo vẫn đang bốc hơi.
Mẹ cô hình như đã dậy, tiếng ho khù khụ đặc trưng của bà khiến Tư Truy càng thêm rầu rĩ. Còn chưa kịp khuấy cháo, đầu bỗng nhiên bị đập nặng nề, ngoảnh ra mới thấy, Trịnh Nhất hằm hằm như đang chuẩn bị quát tháo.
“Mày ngơ ngẩn gì hả? Có mỗi nồi cháo nấu không xong!”
Ông ta vừa nói vừa toan hạ tay, Tư Truy cảnh giác né tránh, vậy mà thật sự thoát được một bạt tai của ông ta. Cảnh này cô quá quen rồi, có hôm nào Trịnh Nhất thức dậy là không trút giận vào cô đâu chứ?
Cô không để mãi, nhẫn nhịn lâu dài cũng phải phản kháng. Trịnh Nhất là ba của Trịnh Tư Truy, song ông ta không hề có quyền được đánh đập cô. Điều này cô hiểu rõ cho nên khi nào có thể tránh được thì tránh, chỉ sợ ông ta phát điên bất chấp tất cả mà hạ đòn roi với cô.
Tư Truy cau mày, “Con nấu xong rồi, ba đợi một lát con múc ra ngay.”
Trịnh Nhất không cam tâm, tay giấu sau lưng rung lên kịch liệt, ông ta gầm ghè như hổ dữ: “Mày cứ liệu cái thần hồn, ăn mất miếng cháo nào tao đánh chết mày.”
Nói xong, ông ta nghênh ngang rời đi mà không nhìn xem sắc mặt Tư Truy khó coi đến độ nào.
Cô cắn môi kiềm chế sự nóng nảy chôn trong đáy lòng, nhìn nồi cháo loãng, lại nhìn đống than đang nhô lên như một ngọn núi nhỏ, thở dài.
Một năm trước mẹ bị ho khan, khám tên lang băm trong làng, được tên đó đưa cho mấy loại thuốc nam, thuốc bắc về uống. Tư Truy khuyên nhưng bà chẳng nghe, ngược lại còn trách cứ cô tiếc tiền không dám cho bà chữa bệnh.
Tư Truy oan uổng nhưng cũng không biết phải giải thích làm sao. Kết quả uống được nửa năm, bệnh tình bà không những không khỏi mà còn nặng thêm, có lần còn nôn ra máu. Tiền đã đưa người ta, đòi lại cũng không được. Vốn đã khốn khó nay lại càng khốn khó hơn, sự túng quẫn dường như biến con người ta trở nên xấu xa.
Tư Truy không trách ba mẹ, cô đơm cháo cho hai ông bà, xếp thêm một ít rau sống hái được bên sông rồi bưng lên nhà.
Nhà với bếp được nối liền với nhau, diện tích rất nhỏ. Phòng của Tư Truy chính là căn bếp, cô trải chiếu, trải chăn ra góc, nằm ngủ, còn chăng vải lên che chắn cho kín đáo.
Thực ra nhìn cũng không tồi…
Tư Truy vuốt nhẹ tảng đá to sừng sững ở đầu ngõ, vuốt hết những giọt nước lấp lánh đọng lại, sau đó cô mới yên tâm ngồi xuống.
Hai củ khoai đã chín, vỏ đen thui dính tro khoang khuếch. Tư Truy cảm thấy mùi vị rất thơm, không chờ được lập tức bẻ đôi củ khoai ra mà thưởng thức.
Khoai mềm, có màu vàng, Tư Truy vừa ăn vừa thỏa mãn. Cô thích thú nhìn bầu trời cao đầy mây, nhìn bãi rau xanh được rào chắn kĩ càng. Ánh mắt bất ngờ va phải một vỏ lon nằm giữa đường, khóe môi cô tức thì cong lên, không nghĩ ngợi nhiều liền bước lên hai bước, như một bản năng khom người cúi nhặt.
Đúng lúc này, một đôi chân thon dài bỗng xuất hiện trong tầm mắt của Tư Truy. Cô cầm vỏ lon, theo phản xạ đứng phắt dậy, không ngờ đụng phải người đàn ông cao lớn rồi ngã bụp ra sau.
“Ui!”
Tư Truy kêu lên xuýt xoa, tay chân, quần áo lấm lem bùn đất, khuôn mặt nhăn nhó lại đầy bất mãn.
Cô ngửa mặt, đôi mắt sáng trong mà ấm ức.
Đối phương cũng đang nhìn cô, bên cạnh anh ta có rất nhiều người, trong tay mỗi người đều giữ một tập tài liệu hay một cái vali nhỏ, không biết đựng gì nhưng có vẻ chúng rất quan trọng.
Lần đầu Tư Truy thấy đám người ăn mặc sang trọng như vậy nên đâm ra có chút hiếu kỳ. Cô quay ra đánh giá người đàn ông mình không cẩn thận va phải, lập tức bủn rủn toàn thân.
Ánh mắt anh ta vô cùng sắc bén, ngũ quan hài hòa phảng phất chứa đựng ngạo nghễ, kênh kiệu. Đặc biệt là làn da trông rất sạch sẽ, bộ vest sạch sẽ, giày da sạch sẽ, chỗ nào cũng sạch sẽ. Không giống với cô, lấm láp đến mức nhiều lúc soi gương cũng chẳng nhận ra.
Đường trơn lại mưa, mấy người chung quanh ít nhiều cũng bị dính vài tia bọt nước bám trên ống quần, vậy mà người đàn ông này lại không như vậy, duy chỉ đế giày tiếp xúc trực tiếp mới hằn lên màu đỏ của đất mà thôi.
“Cô à, phiền cô tránh đường!”
Giọng nhắc nhở của một người phụ nữ vang lên khiến Tư Truy dứt khỏi dòng suy tư kia. Cô luống cuống ngồi dậy, không dám liếc mắt quan sát dung mạo của người đàn ông cao quý ấy nữa, ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Không hề có màn bắt bẻ, ăn vạ, đòi bồi thường như trong tưởng tượng, Bùi Nghiêu thoáng sửng sốt, không nhịn được mà nhìn cô gái.
Tư Truy đứng quay lưng lại với anh, cho nên anh chỉ có thể trông thấy một phần góc mặt của cô. Có vài nét thanh tú trông rất cuốn hút, song Bùi Nghiêu không bận tâm, anh hồi thần, nhìn quãng đường gian nan phía trước mà phát sầu.
Người phụ nữ vừa rồi dẫn đường, cô ta mỉm cười, nhưng rõ ràng không giấu được sự ghê tởm khi phải đặt chân trên con đường này.
“Bùi tổng, mời!”
Bùi tổng, anh ta họ Bùi sao?
Tư Truy ngây ngốc nhìn theo bóng lưng người đàn ông nọ, tự lẩm nhẩm trong đầu. Mặc kệ là ai, cô không quan tâm, dù sao sau này cũng không gặp lại. Với cả trông tác phong của anh ta tao nhã như vậy, ắt hẳn xuất thân không tầm thường. Cô vẫn không nên chọc vào làm gì, bộ quần áo này… về giặt lại là được, nếu đòi anh ta, biết đâu cô lại rước họa vào thân thì khổ.
Nghĩ thế, Tư Truy chậm rãi nhặt củ khoai còn lành lặn vào, khéo léo tránh những vũng bẩn đi về.