Người đàn ông này luôn biết cách làm cô rung động, từ lời nói đến cử chỉ đều chứa đựng sự ân cần hết mức, khiến bất cứ người con gái nào cũng dễ dàng sa đọa vào bẫy tình của anh.
Tư Truy cảm thấy may mắn khi mình là đối tượng của Bùi Nghiêu. Từ nhỏ, cô đã không đánh giá cao mình cho nên khi lớn, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân có thể lọt vào mắt xanh của vị Chủ tịch sở hữu một sản nghiệp đồ cổ to lớn như vậy.
Chỉ có thể cảm ơn ông trời, cho đến hiện tại, cô không hề hối hận khi chấp nhận lời thỉnh cầu của anh. Yêu anh… đây là một con đường hạnh phúc và đúng đắn.
Ban đầu Tư Truy còn có chút ngại, song khi đã trò chuyện được vài câu, tìm được tiếng nói chung, cô bắt đầu cởi mở nhiều hơn.
Mọi người hỏi gì thì cô trả lời nấy, có khi còn vô tư hồn nhiên mà trao đổi qua lại. Bùi Nghiêu hoàn toàn nhận rõ sự thay đổi của cô, anh mỉm miệng cười an tâm…
Bùi Phưởng cũng rất biết cách tạo không khí, cô nàng vừa nói vừa chòng ghẹo Tư Truy. Căn nhà rộng hiếm khi ngập tràn tiếng cười như hôm nay, Lâm Tịch lập tức giữ cô lại ăn cơm.
“Tiểu Truy, chắc mai ngày kia con lại phải đi thi tiếp có đúng không? Vậy giờ ở lại ăn cơm với gia đình nhé? Dì sẽ đích thân vào bếp!”
Bà có vẻ rất hăng hái, chưa gì đã xông xáo đứng dậy tiến về phía Bùi Phưởng. Cô nàng vì còn giận dỗi nên cố ý tránh xa, ai ngờ Lâm Tịch không thèm để ý mà cứ thẳng thắn nắm tay cô nàng.
Bùi Phưởng giãy tay, hai má phồng phồng, hiển nhiên là không muốn nghe theo bà. Thấy vậy, Tư Truy tức thì đứng lên, chen vào giữa khoác lấy cánh tay hai người, vui vẻ nói: “Dì à, để con phụ giúp dì ạ…”
Nói rồi quay sang Bùi Phưởng: “Hôm nay dì sẽ là bếp trưởng, còn chị em mình sẽ là bếp phụ. Em thấy chị sắp xếp như vậy có ổn không?”
Bùi Phưởng nhướn lông mày, ngẫm nghĩ vài giây rồi đáp: “Cũng được thôi, dù sao mẹ nấu ăn cũng ngon.”
Mấy người lục tục kéo nhau vào bếp, trong nhà đầu bếp có bốn thì nghỉ mất hai người đi tham gia cuộc thi trên truyền hình, hai người còn lại là A Sinh và Cố Man Châu cũng nghỉ nốt do vướng phải lịch ngày lễ, bận bịu về thăm nhà.
Căn bếp vừa là thiên đường vừa là chiến trường của Lâm Tịch. Bà làm chủ căn bếp rất tốt, từng khâu gọn ghẽ, đẹp mắt, món ăn nào ra lò cũng khiến Bùi Phưởng không khỏi nhỏ dãi.
Cô nàng nhìn hai người phụ nữ, một lớn một nhỏ luôn tay luôn chân, canh lửa, đảo thịt, nếm gia vị, nghĩ đến mình liền không kìm được thở dài. Con gái không biết nấu ăn liệu sau này có lấy được ai không nhỉ?
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, các món nóng hổi lần lượt được bê lên bàn. Không mấy khi có dịp được ăn một lần những món do hai người phụ nữ tài giỏi nấu, người nào trong gia đình ánh mắt cũng sáng hẳn lên.
Tư Truy cẩn trọng múc từng thìa canh cá chép vào bát cho hai ông bà Bùi, ông bà Bàng, sau đó đến Bùi Lương cùng Lâm Tịch, rồi mới đến thế hệ bọn họ, những người trẻ còn sót lại.
Cô mỉm cười cất giọng mời: “Ông bà nội, ông bà ngoại, chú dì, chúc mọi người ngon miệng ạ!”
“Bùi Phưởng, em cũng phải ăn thật ngon nhé! Chị đã đặc biệt cho thêm một chút sữa tươi không đường, đảm bảo canh ăn vừa béo vừa thơm…”
Tư Truy rất bình tĩnh, thoải mái trong việc mời mọi người lần lượt theo vai vế, cho thấy bản thân là một người có phép tắc cũng như được giáo dục đàng hoàng.
Bấy giờ, khi mọi người động đũa thử miếng đầu tiên, Tư Truy mới gắp cho anh một miếng cá nhỏ. Miệng cười chúm chím như hoa: “Ăn đi anh yêu, em đảm bảo anh sẽ thích!”
Dưới bàn, Bùi Nghiêu nắm chặt tay cô, cảm nhận hương vị tình yêu cùng sự ấm áp. Một tiếng “anh yêu” nghe mà sung sướng cả người. Hình như bây giờ anh mới được nghe cô gọi… một cách chi tiết, thân mật như vậy.
Rượu Trúc Diệp Thanh mà Tư Truy tặng cũng được đem ra khui ngay. Bùi Lương nghiêng chai rót cho Bùi Nghiêu một chén, hai cha con cạn sạch, mùi vị sảng khoái len lỏi trong miệng.
“Rượu ngon! Tư Truy, con chọn khéo lắm!”
Bùi Lương khen ngợi với dáng vẻ hòa ái, dễ gần. Thấy ông còn định rót thêm, Lâm Tịch lập tức ngăn lại, bà nói: “Ông này… Rượu con dâu tặng không thể phí phạm như thế được. Để đây khi nào nhớ con bé, tôi còn có cái đem ra mà ngắm chứ?”
Dứt lời, bà đậy nắp chai rượu lại, nhìn sang cô cười cười: “Con đừng quan tâm, thi thoảng chú ấy thích uống rượu, dì cũng không quản được…”
Tư Truy lập tức xua tay: “Không sao đâu dì, nếu dì thích thì hôm nào chúng ta có thể đi mua thêm được.”
“Được sao? Vậy dì hẹn trước với con một buổi, con không được quên đâu đấy!”
Đạt được mong muốn, Lâm Tịch liền liên tay gắp đồ cho cô.
Tư Truy có chút ngơ ngác, ý cô không phải là muốn hẹn với bà ấy đi mua đồ mà. Đương lúc cô định lên tiếng, bà cụ Bàng bỗng nói: “Lâu rồi ta mới có cảm giác đầm ấm, vui tươi như vậy. Tiểu Nghiêu à, Tư Truy là một cô bé tốt, con nhất định phải trân trọng, yêu thương con bé, không được phụ bạc nó. Nếu để bà biết con dám léng phéng bên ngoài, ủy khuất Tư Truy, vậy thì dù có là bà ngoại, bà cũng không tha cho con!”
Giọng bà cụ kiên quyết, đanh thép, đồng thời hết sức mẫu mực. Tư Truy thấy ấm lòng, thực sự thì cha mẹ cô vốn là những người trọng nam khinh nữ. Có khi họ dạy con gái hãy biết thân biết phận, biết giữ mình, thế nhưng lại chưa bao giờ dạy con trai phải kiềm chế dục vọng. Dạy con gái phải nhẫn nhịn chồng, song lại chẳng dạy con trai mình phải đối xử tốt với bạn gái, với vợ nó. Tuy nhà cô không có con trai, chỉ có mình cô, nhưng Tư Truy thừa hiểu sự hà khắc trong quan điểm, hành động của những bậc làm cha làm mẹ, cũng từng được nghe những lời tương tự…
Nếu bọn họ chịu lắng nghe, suy nghĩ một chút, có lẽ xã hội sẽ bớt đi những cảnh đời bạc bẽo, bớt đi những người phụ nữ bị đối xử tệ bạc, bị người đàn ông giẫm đạp.
Bùi Nghiêu mím môi, khóe môi dần dần cong lên tạo thành một đường cong đẹp. Anh nắm tay cô, giơ thẳng tay lên trước mặt mọi người: “Ngoại không cần lo, con đã trói cô ấy lại. Sau này nếu con muốn chạy, chưa đến ngoại hay nội can thiệp, cô ấy sẽ là người xử lý con đầu tiên.”
Cả nhà cười ồ lên thích thú, ông cụ Bùi lập tức nói: “Thằng này cũng thật đáo để nhỉ? Không biết nó giống ai nữa?”
Bà cụ Bùi tiếp lời: “Còn giống ai? Gen nhà này cả! Đàn ông nhà này đều dẻo miệng như nhau!”
Bùi Phưởng đột nhiên giơ tay ra, nắm lấy bàn tay còn lại của Tư Truy, cô nàng tinh nghịch mở miệng: “Anh à, anh mà không làm được như lời anh nói, vậy thì em cũng sẽ giúp chị ấy một tay.”
“Tùy em.” Bùi Nghiêu lãnh đạm đáp trả.
Lúc này, ông cụ Bàng im ắng bấy lâu chợt cất giọng ổn định không khí: “Được rồi, nghĩ được như vậy là tốt. Nhà này có sự chung tình là truyền thống rồi, đến đời Tiểu Nghiêu không được phá vỡ đâu đấy! Kể ra, mấy đứa mà sống được như ông bà thì sướng phải biết…”
Nói đến đây, ông cụ ngừng lại. Mặc dù không nói hết nhưng mọi người đều hiểu, một khi có thể gắn bó, chung sống với bạn đời từ thuở mới lấy nhau về nhà, tóc còn xanh, da còn đẹp đến khi già đi, lão hóa, bệnh tật thì chứng tỏ rằng phải rất son sắt mới làm được điều ấy…
Chỉ nghĩ đến cũng đã lâng lâng biết bao.
Tư Truy đưa mắt nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô. Hình như khoảnh khắc này hai người có cùng một suy nghĩ: Phải sống bên nhau, hạnh phúc đến cuối đời.