• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, ánh ban mai ấm áp, gió ru chạc cây rung động đến mức rụng rơi cả những chiếc lá. Tư Truy tỉnh dậy, trên giường đã không còn ai.

Cô xỏ dép bông vào chân, vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng đi ra. Cửa bất ngờ mở, cô dừng không kịp liền đụng vào lồng ngực anh.

Bùi Nghiêu bấu vai cô, anh hỏi han: “Có làm sao không?”

Tư Truy sờ nhẹ mũi, đột nhiên muốn làm nũng với anh. Cô trề môi, giây sau cả người ngã vào lòng anh, phụng phịu nói: “Có, em đau…”

“Đau sao? Đau ở đâu?”

Bùi Nghiêu nghe vậy sốt sắng không thôi, thấy anh quan tâm mình, Tư Truy cũng không nỡ trêu nữa. Cô xoa xoa bụng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Em đói rồi.”

Khóe môi Bùi Nghiêu hiện lên nụ cười nhẹ nhõm, anh đặt túi đồ vào tay cô: “Mặc đồ xong rồi ra ăn sáng. Anh đã nấu gần xong rồi.”

“Hôm nay anh không đi làm sao?”

“Anh đi muộn hơn một chút. Trước tiên em cứ mặc đồ đã, anh làm nốt bữa sáng cho em.”

Bùi Nghiêu nói xong, nghiêng người hôn nhẹ lên má cô rồi sung sướng quay người. Tư Truy không nghĩ người đàn ông có sự nghiệp như anh lại còn biết vào bếp, thâm tâm có chút khấp khởi.

Bộ váy anh đưa cho cô có màu ngọc bích rất đẹp, thiết kế hơi hướng tiểu thư châu Âu, giữa cổ có đính một viên đá cùng màu. Dọc theo thân váy ôm vào cơ thể phô ra đường cong thon thả, chân váy được bo lại bằng một đường viền màu đen, hơi phồng.

Cô ngắm chính mình trong gương, câu nói người đẹp vì lụa quả không sai. Chỉ cần thay đổi style ăn mặc, phối với một kiểu tóc phù hợp là đã tăng lên vài phần khí chất. Cô dựa vào những gì Cố Man Châu đã giảng giải cùng với kiến thức trên mạng, chải lại tóc, lấy một ít buộc ra sau. Mắt thẩm mỹ của cô đã khá hơn rất nhiều.

Bùi Nghiêu gõ cửa phát ra âm thanh cộc cộc, Tư Truy bẽn lẽn đứng dậy. Lần đầu tiên có dũng khí hỏi người khác, đặc biệt lại là người khác giới: “Em… có đẹp không?”

Ánh mắt người đàn ông rơi trên người cô, tỉ mẩn đánh giá. Xem ra mắt nhìn của anh không tồi, chọn người tốt, chọn đồ cũng tốt.

Anh ôn nhu vuốt nhẹ gò má cô: “Đẹp lắm, trong mắt anh em lúc nào cũng đẹp.”

Lời của anh như tẩm sẵn mật, ngọt đến nỗi làm lòng Tư Truy mềm nhũn. Cô bị nhấn chìm trong sự ngọt ngào và hạnh phúc, tuổi 21 chật vật của cô xem như đáng giá, khi mà giữa đường bỗng gặp được Bùi Nghiêu, không chỉ có cơ hội việc làm mà còn tìm được tình yêu.

Bữa sáng đơn giản được anh bày trên bàn, vốn tính thích sự sạch sẽ, tinh tế, cho nên đĩa bày cũng sáng bóng không bị dây ra bất kì một vết dầu rán hay nước sốt nào.

Không có gì phức tạp cả, chỉ có hai đĩa trứng chiên, bên trên rắc chút tiêu cùng lá thơm để dậy mùi, bên cạnh là bánh mì đã được nướng qua, không quá khô, vừa đủ độ giòn để ăn với trứng. Ăn xong, cô uống một cốc sữa bò Bùi Nghiêu pha cho, ấm nóng, ấm cả trái tim cô.

Rảnh rỗi, Tư Truy cùng anh thảo luận một chút về vấn đề nấu nướng.

Anh chống cằm, nhẹ nhàng mân mê ngón tay thon mềm của cô: “Em nấu rất giỏi, chắc hẳn kinh nghiệm nhiều lắm nhỉ?”

“Đúng vậy, em nói anh có thể không tin nhưng từ hồi bốn, năm tuổi em đã biết vào bếp rồi. Em tập nấu cơm bằng bếp củi, học cách thổi lửa, canh lửa, lớn hơn một chút thì biết chế biến các món từ rau để ăn cho đỡ chán. Thi thoảng mới có thịt, có cá để ăn, cả nhà đều phải ăn dè…”

Hoài niệm khiến Tư Truy vô thức kể hết ra, đến đây, đôi mắt trong veo đã lan tràn hơi nước.

Bùi Nghiêu chăm chú nghe, anh muốn nghe, muốn hiểu tất cả những gì về cô gái này, bất kể quá khứ, hiện tại hay là tương lai. Chỉ có thể hiểu thì anh mới có khả năng đem lại hạnh phúc cho cô.

Sợ cô lại buồn, anh nắm tay cô thật rồi nói: “Em đã vất vả rồi, những gì bây giờ em nhận được là do em xứng đáng. Anh tin ông trời sẽ không phụ lòng người có tài, có nỗ lực. Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng luôn ủng hộ em…”

Tư Truy quệt nhẹ mắt, hơi đỏ ửng, cô nhoẻn miệng cười tươi tắn: “Phải không? Anh luôn ủng hộ em chứ?”

“Ừm, luôn ủng hộ em!”

“Vậy anh thấy… trong nấu ăn quan trọng nhất là gì?”

Tư Truy đột ngột đưa ra câu hỏi thử thách anh, Bùi Nghiêu nghĩ ngợi một lát, dịu giọng đáp: “Trong nấu ăn, thứ quan trọng nhất không phải nguyên liệu đắt hay rẻ mà chủ yếu phụ thuộc vào người đầu bếp. Một đầu bếp thực thụ sẽ có tâm trong từng món ăn, từ khâu chế biến cho đến khâu xuất ra thành phẩm. Và anh nghĩ càng cẩn thận bao nhiêu, món ăn lại trọn vị bấy nhiêu.”

Tư Truy khá hài lòng với đáp án từ anh, cô nhướng mày: “Vậy anh có biết, một thứ vô cùng quan trọng cần có trong món ăn đó chính là tình cảm không? Tình cảm cũng giống như linh hồn của món ăn, nếu cảm xúc của người đầu bếp không tốt thì chắc chắn chất lượng của món ăn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.”

“Cho nên, em đó, đi thi đừng có quá áp lực tâm lý. Em chỉ cần nghĩ những món ăn đó là em nấu cho anh, hoặc nấu cho những người mà em yêu thương, tình cảm sẽ khiến nó thăng hoa…”

Bùi Nghiêu béo má cô, nhân lúc này động viên cô thật tốt.

Tư Truy cười khúc khích: “Thăng hoa sao? Anh dùng từ mĩ miều rồi đó. Món ăn chỉ cần biểu hiện thông qua mấy từ đơn giản, như ngon, vậy là đã biết chất lượng.”

“Bạn gái anh nói gì cũng đúng.”

Hai người cứ vậy ở bên nhau tâm tình, mải mê đến nỗi hết nguyên cả một buổi sáng, Bùi Nghiêu cũng quên đi làm. Tưởng không hợp mà lại hợp đến lạ, chẳng hạn không có chuyện gì để nói, anh với cô cũng rất hiểu ý nhau. Một người bận việc của mình, một người lại xem chương trình ẩm thực.

Tư Truy tiễn anh đi làm, có cảm giác giống như một người vợ đang tiễn chồng vào mỗi buổi sáng. Cô ôm má, xấu hổ, nụ cười e thẹn đi đi lại lại trong nhà.

Nhìn đồng hồ, cô quyết định thay đồ, rời khỏi căn hộ. Trở về nhà chính Bùi gia, mọi người đã bắt đầu làm bữa trưa. Dạo này hay đến muộn hoặc xin nghỉ, Tư Truy cũng cảm thấy ngượng.

Cố Man Châu vừa thấy cô hai mắt lập tức sáng lên, cô nàng nhìn cô một lượt, đi tới bóp vai cho cô: “Tiểu Truy, em thế nào rồi? Có cảm thấy mệt mỏi gì không?”

Tư Truy lắc đầu, sao bỗng dưng chị ấy lại hỏi gì lạ vậy?

“Em vẫn khỏe mà, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, khỏe là tốt rồi. Nên bảo vệ sức khỏe…”

Cố Man Châu tần ngần một chút, lại tiếp tục nhặt rau.

Trần Tiếp phía bên kia lại ngứa mồm, cô ta nói kháy một câu: “Mấy nay chẳng thấy bóng dáng cô đâu, mệt mỏi chắc do hoạt động quá sức thôi. Trịnh Tư Truy, tôi nói có đúng không?”

Tư Truy nhếch môi, hai tay chống lên mặt bàn, nhàn nhã nhìn thẳng cô ta: “Có tiến bộ, cô đã nhớ tên tôi rồi.”

Trần Tiếp nổi cáu, thấy hai người lại sắp nổ ra chiến sự, A Sinh lập tức tiến lên làm bia đỡ đạn: “Ông bà cụ trưa nay muốn ăn cháo cá, chúng ta làm mau thôi.”

“Cả ông bà Bùi lẫn ông bà Bàng sao?” Tư Truy hỏi.

“Đúng vậy, nên chúng ta phải nấu nhiều một chút. Tư Truy, cô xử lý cá nha!”

“Được…”

Tạm gác lại mọi chuyện, bốn người với vai trò là đầu bếp vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ. Như những lần khác, chỗ cá đều được Tư Truy moi ruột, rửa sạch, khử tanh rất nhanh. Cô thành thục cầm dao chặt cá ra thành từng khúc, chuẩn bị sang bước kế tiếp.

Bùi Phưởng ngửi thấy mùi thức ăn, xuống bếp đã thấy Tư Truy đang xào đồ. Cô nàng lân la lại gần, cười cười, thì thào vào tai cô một câu khác thường y hệt như Cố Man Châu: “Chị à, chị có cảm thấy… nhức mỏi toàn thân, hay là đi đứng bất tiện không?”

Mấy người này hôm nay sao vậy? Tư Truy trong lòng mười phần kì quái, cô đáp gọn lỏn: “Tôi bình thường, rất bình thường.”

“Em biết rồi, vậy chị nấu đi! Em ra ngoài đợi ăn đây.”

Cô nàng vẫy tay, không khỏi thắc mắc. Là sức khỏe của Tư Truy tốt, hay do anh trai cô ta không ổn?

Một trong hai đều không phải, Bùi Phưởng nghĩ có lẽ giữa hai người họ vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Với tính cách của Bùi Nghiêu, có khi anh muốn chậm mà chắc, để khi “thưởng thức” mới có thể “ăn tận thịt, nuốt tận xương” con thỏ này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK