Cô đã hẹn Bùi Nghiêu đón ở xa nhà trọ, bởi cô không muốn bà Trịnh trông thấy rồi lại sinh ra ý nghĩ không hay.
Một chiếc ô tô quen thuộc đậu lại trước mặt cô, kế tiếp Bùi Nghiêu bước xuống. Anh dang rộng tay ôm cô vào lòng, nựng hai má cô rồi cười: “Để anh đưa em đến trường quay được không?”
“Anh biết trường quay ở đâu ư?”
Tư Truy có phần thắc mắc, lần trước cũng thế, cô nhớ Chương Lâu cũng từng ghé thăm trường quay một lần khi cô đi thi vòng 1, anh ta còn nói gì đó với đạo diễn Phùng Khoan, có vẻ như là quen biết.
Cô đột nhiên nhéo eo anh, ánh mắt sâu xa hỏi: “Không phải là anh có tay trong chứ?”
“Nghĩ gì đấy hả?” Bùi Nghiêu bật cười trước sự phỏng đoán ngây ngô của cô, anh cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi mật ngọt như một lời chào buổi sáng.
“Anh chân chính nhìn em thi không được sao? Còn có tay trong nữa, em nghĩ nhiều rồi đó!”
Nếu nhắc đến tay trong thì chẳng phải anh chính là tay trong sao? Âm thầm đến để theo dõi cô, bảo vệ cô, với thân phận một người bạn trai, một chú vệ sĩ, đồng thời là một ban giám khảo…
Tư Truy cười khúc khích, rời khỏi môi anh, đột nhiên cô nhăn mặt. Qua một lúc rồi lên tiếng: “Nghiêu, em hỏi thật nhé? Có phải anh… là giám khảo giấu mặt trong chương trình kia không vậy?”
Sắc mặt Bùi Nghiêu bất chợt cứng lại, rất nhanh liền lấy lại bình thản đáp: “Không phải anh, nhưng tại sao em hỏi vậy? Nhớ anh quá à?” Hoàn toàn không để lộ một chút sơ hở nào.
“Đâu có…” Tư Truy không thấy bất kì điểm khác thường nào trên khuôn mặt điển trai, khí chất của người đàn ông. Cô nghĩ ngợi, nheo mắt, so sánh giữa anh với người đàn ông đó… Thực sự cảm thấy rất giống!
Nhưng anh bảo rằng không phải, vậy lẽ nào là do cô nhầm lẫn chăng?
Tư Truy đan vào bàn tay rộng lớn của anh, cùng với anh lên xe. Mặc kệ có phải anh hay không, việc của cô là phải biểu hiện sao cho thật tốt, thật xứng đáng khiến ban giám khảo nhận ra năng lực của mình.
Sau khi chiếc xe đi khuất dạng, bấy giờ, từ sau gốc cây to, một người đàn ông trung niên mới thậm thụt bước ra. Ông ta cởi cái mũ xuống, lộ ra gương mặt sứt sẹo có nét hung dữ.
Há miệng cắn miếng bánh bao thật to, Trịnh Nhất nhai nhồm nhoàm, nuốt ực xuống dạ dày, xoay người đi về phía nhà trọ.
Ông ta gõ cửa, bên trong, bà Trịnh nhận được tín hiệu lập tức đứng dậy mở cửa.
“Ông đến rồi à? Vào đây ăn bữa sáng.”
Bà Trịnh kéo tay Trịnh Nhất vào trong, ngó nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.
Trịnh Nhất vứt cái mũ xuống đất, đôi dép rách dính đầy bùn đất cũng không thèm tháo, cứ thế đi thẳng vào trong nhà. Ông ta ngồi sụp xuống, như con hổ đói, gắp lấy miếng thịt nhai ngấu nghiến.
“Vừa rồi Tư Truy đi với thằng nào thế? Giàu phết đấy, cặp bồ à?”
Ông ta tiện miệng thăm dò, chiếc xe đó chỉ giới thượng lưu mới đi, cả đời ông ta chưa bao giờ được tận mắt trông thấy ở cự ly gần đến vậy. Sau lần Tư Truy bỏ tiền ra giúp ông ta trả nợ, ông ta vẫn là ngựa quen đường cũ, thèm thuồng con bài con bạc, thế là lại sa ngã vào.
Một lần vô tình trông thấy Tư Truy trên truyền hình, còn tham gia cuộc thi về ẩm thực, ông ta liền nảy sinh suy nghĩ không an phận. Trốn bọn đòi nợ, vượt đường xá lên đây, tìm mọi cách liên lạc với bà Trịnh.
Ông ta đã đói mấy ngày, hôm qua được một bữa no nê mà sướng cả người. Trong lòng càng thêm chắc chắn với quyết định của mình…
“Thế nào? Bà có biết hắn là ai không?”
Trịnh Nhất lặp lại lần nữa, ánh mắt sắc bén liếc qua bà.
Bà Trịnh tức thì rùng mình, bà ngồi xuống múc canh nóng, cơm nóng cho ông ta, nghĩ nghĩ rồi chợt lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nó không nói gì với tôi cả. Nhưng đúng thật là dạo trước… hình như có một người đàn ông giàu đưa nó về.”
Nghe câu trả lời, hai mắt Trịnh Nhất sáng lên, có hy vọng về một tương lai khá giả.
“Lúc nào đó hỏi nó kĩ càng một chút…”
“Tôi biết rồi.” Mặt bà Trịnh rầu rĩ.
Trịnh Nhất ăn một lèo hết cơm, lang bạt bên ngoài chạy nợ, ông ta không được ngủ ngon cho nên bây giờ rất mệt.
No bụng, ông ta lập tức trèo lên giường, lại lật chăn gối của Tư Truy lên xem có thu được gì không.
“Ấy…”
Bà Trịnh toan mở miệng can ngăn nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ biết đứng nhìn ông ta dỡ tung đồ đạc, vẻ mặt hết sức khổ sở song không biết phải làm sao.
Tìm một hồi nhưng không thấy thứ mình muốn, Trịnh Nhất bực bội quay sang bà Trịnh: “Nó để tiền đâu rồi, sao không có nữa?!”
“Tôi… nó cất đâu làm sao tôi biết…”
Bà Trịnh lắc đầu quầy quậy, thấy thế, ông ta cau mày, mở tủ lục lọi.
“Số tiền hôm qua cũng không nhỏ, ông tiêu hết rồi sao?” Người đàn bà xoắn xuýt cất giọng, có chút lo lắng. Bà cũng chẳng rõ Tư Truy đã phát hiện tiền bị lấy mất chưa nữa.
“Chút tiền đấy sao đủ tiêu sài?” Trịnh Nhất cáu gắt, ông ta chợt nhiên đặt tầm mắt lên người bà, gằn giọng: “Bà còn đồng nào không? Cho tôi mượn!”
“Tôi không có đâu!”
“Không có tiền vậy thì tôi sống thế nào? Đúng là điên mà!”
Trịnh Nhất nhổ một bãi nước bọt, cả người bỗng chốc ngứa ngáy, thèm rượu. Ông ta thèm rượu, thèm tiền đến điên rồi.
“Có biết gần đây có sòng bạc nào không? Nhỏ nhỏ thôi, tao đi thử vận may!”
Bà Trịnh lảng tránh ánh mắt của ông ta, khu bên kia có nhưng Tư Truy đã cảnh cáo bà không được qua. Với lại hiện giờ nội tâm bà đang hỗn loạn, cũng không muốn qua đó chút nào. Vì vậy bà bèn nói dối: “Ở đây không có, mà ông lấy tiền đâu ra mà đánh bạc?”
“Kệ tao, mày quan tâm làm gì? Rốt cuộc có nói không hả?!”
Ông ta giận dữ trợn ngược con ngươi, mắt hơi đỏ, giơ tay lên dọa đánh bà Trịnh, còn đổi cả xưng hô. Ông ta cảm thấy bà ta không hề bình thường, chắc chắn là đang chột dạ. Cho nên, vừa hạ một bạt tai xuống má, bà Trịnh lập tức vừa khóc vừa nói: “Đừng đánh nữa! Để tôi… tôi dẫn ông qua…”
Đạt được ý nguyện, Trịnh Nhất liền nhanh chóng thúc giục người đàn bà. Ông ta có vẻ hứng thú, mơ về một viễn cảnh tốt đẹp. Biết đâu đổi chỗ vận may sẽ tốt hơn, kiểu gì ông ta chẳng có tiền…
Sòng bạc nằm thu lu trong một xó chất đầy đồ kim loại bỏ đi. Mùi rỉ sắt bốc lên, diện tích nơi này không lớn lắm, bên trong có mấy chỗ tụ tập lại, chỗ thì đánh bạc, chỗ thì xóc đĩa, tiếng cược tiền, cãi cọ, chửi bới thi nhau dội vào trong óc.
Là một tay nghiện cờ bạc lâu năm, Trịnh Nhất không mất nhiều thời gian để làm quen với quy tắc nơi đây. Ông ta móc chút tiền còn sót lại, cược lớn một lần, vậy mà lại thắng.
“Tôi thắng rồi! Tiền, đưa tiền đây!”
Trịnh Nhất gần như gào lên, bà Trịnh đứng ở một bên vốn chỉ định nhìn, nào ngờ đến cuối lại không nhịn được, từ bỏ ý muốn kéo ông ta về.
Trước đó bà cũng chơi ở đây rồi, ôm tâm lý may mắn, thắng vài ván, song không dám chơi tiếp nữa. Bây giờ thấy Trịnh Nhất thắng dễ như vậy, bà lại không nỡ bỏ về…
Suy cho cùng, trò chơi đỏ đen thực sự là một trò chơi có sức cuốn hút rất lớn, đã dính vào thì sẽ khó lòng dứt ra. Chẳng trách Trịnh Nhất đã bao phen suýt mất mạng mà vẫn cố chấp đâm đầu cho bằng được, âu cũng là có lý do.