• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh ồm ồm của ông ta vẫn còn văng vẳng bên tai, Tư Truy cầm ly nước mà cứ run lên, không cách nào bình tĩnh nổi. Cô đột nhiên ngước nhìn Bùi Nghiêu, hỏi anh: “Lúc nãy… ông ấy đã nói gì? Cài áo hoa khảm vàng, anh là người đã mua chúng sao?”

Bùi Nghiêu nhìn cô hồi lâu, anh từ tốn rút điện thoại ra rồi mở mục hình ảnh. Bên trong hiện lên một cặp cài áo màu vàng đính đá, được đặt trên một chiếc hộp gỗ có lớp lót. Mà thứ này đối với Tư Truy vô cùng quen thuộc…

Cô vuốt ngón trỏ lên màn hình, đáy mắt ngập tràn cảm giác lưu luyến và tội lỗi. Đó là món quà mà bà nội tặng cho cô, vậy mà cô vô dụng không giữ được.

Tư Truy mỉm cười, khóe mắt đỏ hồng, cay cay: “Cảm ơn anh đã mua chúng.” Khi biết sự thật, phản ứng của cô không mãnh liệt như anh vẫn tưởng.

Thực ra so với kẻ khác, Tư Truy cảm thấy yên lòng khi biết một đôi cài áo hoa này ở trong tay anh, nó sẽ an toàn, được trân trọng, nâng niu hơn rất nhiều. Anh am hiểu đồ cổ, những món đồ mang hương vị thời gian thăng trầm như vậy, anh sẽ biết cách bảo quản.

Thấy cô đã khóc, Bùi Nghiêu lập tức duỗi tay lau đi những giọt nước mắt trong suốt của cô. Dịu dàng đặt tay lên vai cô, cảm nhận được sự đau lòng xen lẫn cảm động trong đôi mắt đen láy ấy.

Giọng anh khẽ khàng vang lên, chất giọng đàn ông trầm đục: “Có thể kể cho anh nghe về món cài áo đó không?”

Tư Truy nhìn anh, thấy được sự thật tâm trên khuôn mặt điển trai, dịu dàng, cô bỗng quệt mắt, đoạn nở nụ cười chứa bao bộn bề.

“Cài áo hoa đó là của bà nội em, trước khi mất bà đã dặn em phải giữ gìn cẩn thận và không được đưa nó cho bất kì ai. Thế nhưng tất cả những chuyện xảy ra sau đó… anh cũng biết mà, ba mẹ em đã lấy nó rồi đưa cho hai ông bà Lan.”

Nhìn vào đôi con người ngập tràn nỗi hoài niệm xa xăm, còn có cả chút áy náy, Bùi Nghiêu không kìm được đau lòng. Anh ôm cô, nheo mắt nhìn căn phòng cũ kĩ, chật hẹp, bây giờ có chút đổ nát, bừa bộn. Thì ra cô đã sống như thế… Thì ra cài áo hoa đó không phải của ông bà Lan mà nó là của Tư Truy… Vậy cô gái của anh đã bị “tước đoạt” về thể xác lẫn tinh thần như thế nào chứ?

Cái nghèo, cái đói đôi khi quá nhẫn tâm, nó hoàn toàn có thể biến con người trở nên tha hóa, vì ăn mà bất chấp làm ra tất cả.

Trong lúc anh miên man nghĩ thì Tư Truy đột nhiên khóc lớn: “Ba em, ban đầu ông ấy không xấu như vậy. Lúc mẹ mới sinh em ra, bà đã kể rằng ông thường xuyên đưa em đi ăn, đi chơi. Có lẽ khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hòa thuận, vui vẻ nhất, có điều từ khi ông ấy vướng vào men rượu, cờ bạc, ông ấy đã khác… Bùi Nghiêu, ngay cả mẹ em cũng khác, sau đó bà nội lại qua đời. Em… em dường như đã biết tương lai của chính mình…”

Nói đến đây, Tư Truy không còn thốt ra được lời nào nữa. Tình cảm của cô đối với Trịnh Nhất đâu phải chỉ là căm hận, cũng có một đoạn thời gian cô lấy ông ta làm tấm gương, làm mục tiêu để phấn đấu. Chỉ là thời gian ấy quá ngắn, phảng phất chỉ như một cái chớp mắt, còn chưa kịp cảm nhận thì đã như bọt biển ngoài đại dương, sóng đánh một cái là tan.

Trịnh Nhất trở nên như bây giờ không hoàn toàn là do ông ta, song chẳng thể đổ lỗi cho hoàn cảnh được. Tại ông ta tham lam, một phút nông nổi không vượt qua được bản ngã là lao đầu xuống vực sâu, vĩnh viễn không thể trở lại…

Dù cho cố gắng tỏ ra kiên cường thế nào thì bản chất Tư Truy vẫn là một cô gái yếu mềm, dễ rơi nước mắt. Năm tháng vất vả, khổ sở khiến cô phải học cách độc lập, mạnh mẽ, tự bảo vệ bản thân, nhưng có những lúc lớp vỏ ấy cũng không che giấu được tâm hồn đã sớm đầy những vết sẹo bên trong.

Chứng kiến cô buồn, Bùi Nghiêu cũng buồn không kém. Tiếng nức nở như đang chà sát vào lòng anh, một lần chà là có thể chà ra máu…

Người đàn ông không nhẹ nhàng khuyên cô nín khóc, ngược lại anh lặng lẽ ở bên cô, để cô tựa vào lòng mình, tự nguyện làm chỗ dựa. Đến khi cô khóc mệt rồi, tiếng khóc đã im, anh mới chậm rãi bế cô lên giường.

Kế tiếp, Bùi Nghiêu đã làm một việc mà anh nghĩ cả đời mình sẽ không phải đụng đến mấy lần. Anh gom vỏ bao bì, giấy bóng lại, những đồ không thể dùng, đồ rác rưởi mà Trịnh Nhất bỏ sót, anh đều cho chung vào một cái túi.

Anh xắn tay áo, cọ rửa sàn nhà, khử trùng sạch sẽ sao cho bay hết thứ mùi “khiếp đảm” và kinh tởm của Trịnh Nhất bị lưu trong này. Vừa làm lại vừa sắp xếp đồ đạc, tranh thủ nhìn qua Tư Truy xem cô thế nào. Cô mê man, đang ngủ vẫn không ngừng cau chặt lông mày.

Bấy giờ, trăng đã lên cao, chút ánh trăng ít ỏi không đủ soi rọi căn phòng đã bị lấn át bởi bóng tối. Bùi Nghiêu thừ người ngồi trên ghế, nhìn đồng hồ, trong lòng thắc mắc tại sao người phụ nữ kia vẫn chưa về? Đáng lẽ giờ này bà ta nên ở đây mới phải.

Bùi Nghiêu không định về nếu như bà Trịnh chưa về, anh bước ra cửa, vừa mở ra đã bất ngờ đụng phải bà ta. Bà Trịnh đang trong tình trạng hoảng loạn, đầu tóc bù xù với vẻ mặt xám xịt.

Trông thấy anh, bà Trịnh dường như trông thấy cứu tinh. Vội vã níu tay anh, giọng bà ta hổn hển vì thở dốc: “Cậu… cậu chính là người lần trước đã đưa tôi vào bệnh viện đúng không? Cứu… cứu tôi! Bọn chúng muốn bắt tôi!”

Nói rồi, bà Trịnh lập tức quay ngoắt lại, hai tên đuổi theo bà ta đã đuổi đến nơi, tay lăm lăm cây gậy sắt hung tợn. Bọn chúng nhìn Bùi Nghiêu, có chút cảnh giác mà giơ gậy ra, quát tháo một cách hầm hố: “Mày là ai? Để bà ta lại, còn lại chúng tao không quản!”

Âm thanh ồn ào khiến Bùi Nghiêu cực kì không vui, anh khép cửa lại, sợ sẽ đánh thức Tư Truy. Người đàn ông từ tốn bước xuống, sửa sang cúc áo rồi nhìn hai gã trông thô kệch, xấu xí này. Anh nhếch mày, ung dung lên tiếng.

“Bọn mày đuổi theo bà ta làm gì?”

Từ trên người anh tỏa ra áp lực vô hình, hai tên đó có vẻ e dè, kiêng nể, chúng đánh giá quần áo, phụ kiện lấp lánh, đắt tiền của anh, do dự giây lát liền ghé tai nhau thì thầm gì đó. Qua một lúc, một tên trong số nói: “Hôm nay bà ta cùng với chồng đã cá cược ở sòng bạc của tôi cả ngày rồi, số tiền nợ cũng không phải là ít, đã thế bà ta còn muốn chơi thêm mấy ván nữa gỡ gạc. Kết quả là vẫn thua đấy thôi…”

“Chỉ vì chuyện này?”

Bùi Nghiêu liếc nhìn bà Trịnh, bắt gặp ánh mắt thăm dò của anh, bà ta chột dạ cúi thấp đầu, dáng vẻ khép nép, sợ sệt.

Gã lắc đầu, chỉ tay vào mặt bà Trịnh: “Là bà ta không chịu trả tiền, chúng tôi đã bảo sẽ thư thư cho bà ta vài bữa, nhưng bà ta quyết tâm ăn quỵt đến cùng, không chịu kí cam kết trả nợ!”

Càng nói Bùi Nghiêu lại càng thấy mọi chuyện có chút phức tạp. Theo như những gì mà Chương Lâu điều tra được, bà Trịnh không phải một người ham mê cờ bạc. Lâu nay mang bệnh trong người, suốt ngày chỉ ở trong nhà, loanh quanh đâu đó, làm gì biết đến cái gọi là may rủi, rủi may? Cho nên, vì lý do gì mà bà ta thay đổi nhanh như vậy?

Bùi Nghiêu đột nhiên tiến lên, một tay chắp sau lưng một tay ngửa ra phía trước, lưng thẳng tắp. Anh nói với hai tên kia: “Cam kết.”

Anh chỉ thốt ra đúng hai từ, oai phong không thể coi thường. Bọn chúng lưỡng lự, tuy nhiên trong lòng chúng có mánh khóe, chắc chắn anh có tiền bèn muốn giở trò bẩn thỉu.

Một gã sau khi nhận được cái nháy mắt của gã còn lại, chầm chậm lôi tờ giấy đã gập làm tư ra. Gã cười hèn hạ, trong lúc chuyển qua cho anh bỗng vung cây gậy sắt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK