Bùi Nghiêu âm thầm thu hết mọi chuyện xảy ra vào trong tầm mắt, anh không nao núng, nhếch môi, liếc qua một lượt món ăn đang bày biện trên bàn.
Ánh mắt anh dừng lại vài giây trên khay đựng của đội Tư Truy, kéo khay vào trong nhưng chưa vội thử.
Mọi người quan sát trên màn hình chỉ thấy đôi tay cùng thân hình người đàn ông đang không ngừng di chuyển, không rõ biểu cảm của anh như thế nào. Tư Truy cảm giác rất quen mắt, đôi tay hữu lực ấy…
“Thật giống…”
Tư Truy lẩm bẩm trong miệng, cô cảm thấy đôi tay ấy thật giống đôi tay đã vững vàng bế cô trong đêm mưa tại nhà Cố Man Châu. Nghĩ nghĩ, cô chợt lắc đầu. Sao có thể là anh chứ? Giờ này, có lẽ anh đang bàn chuyện buôn bán đồ cổ với người ta, hoặc là đang trên đường về nhà.
Mặc dù trong lòng liên tục phủ nhận đáp án nhưng hai mắt cô lại không nhịn được mà dõi theo. Tư Truy gần như nín thở chờ đợi, thấy người đàn ông kéo khay đựng đồ ăn của đội mình vào.
Lẽ nào anh muốn thử đồ của đội cô trước?
Nhưng không! Hành động của anh khiến cho mọi người có chút bất ngờ. Anh nếm thử món của đội Vệ Thiên Từ trước, độ vài phút trôi qua, khay đựng được trả về vị trí ban đầu. Cứ lần lượt, lần lượt như vậy, cho đến khi hết và chỉ còn lại đội Tư Truy.
Kim Lệ Huyên đầu đầy mồ hôi, trong mắt tràn ngập âu lo. Nếu như làm tốt thì cô ta còn có cơ hội lọt vào vòng trong. Bằng không…
Cô ta hằn học quở trách lỗi lầm của Tư Truy: “Tại sao cô lại không cẩn thận như vậy? Để mắc một sai lầm ngu ngốc báo hại công sức của tôi bị chôn vùi theo. Cô vừa lòng chưa?!”
Hai con ngươi đen nhánh của Tư Truy khẽ co rút, lạnh nhạt nhìn cô ta: “Thứ nhất, kết quả không tốt, tôi cũng có thể bị loại, vì vậy tôi nên vừa lòng ở điểm nào? Thứ hai, làm tốt thì cô nói rằng đó là công của cô, còn làm không tốt lại đổ cho tôi? Tôi thừa nhận là tôi có trách nhiệm, nhưng đây là nhiệm vụ theo đội, không chỉ mình tôi phải kiểm tra mà trong đó còn có cô. Cho nên, cô đừng nói như thể cô vô tội!”
Tư Truy chốt gọn một câu, giọng hạ thấp chỉ đủ hai người nghe thấy. Hơn nữa, cô cũng canh lúc máy quay không quay tới mà đáp trả cô ta. Từ nãy đến giờ Kim Lệ Huyên đã lải nhải không ngớt, hoàn toàn không để ý xung quanh, xem xét tình huống, cũng không cho cô thời gian suy ngẫm xem là mình đã bỏ qua bước nào.
Hiếm khi Kim Lệ Huyên bị chặn họng như vậy, cô ta nghẹn lời, trân trân nhìn cô mà không thốt ra thêm được lời nào. Cuối cùng, cô ta nghiến răng nghiến lợi tiếp tục đưa mắt lên màn hình.
Lúc này, Bùi Nghiêu đang chậm rãi thưởng thức “mỹ vị” do chính tay bạn gái nấu. Anh cố ý muốn để tới cuối rồi một lần ăn hết. Hai món vơi dần, sau đó không còn lại gì.
Anh muốn chứng minh cho bọn họ thấy là Tư Truy nấu ăn ngon, hơn nữa cũng không hề lơ là trong khâu chế biến. Gạo nếp là gạo nếp ngon, còn chẳng có lấy một hạt đen hay lẫn thóc, lẫn sạn nào. Ôn Uyển, lần này cô ta dường như đem theo âm mưu tới chương trình này.
Chỉ là Bùi Nghiêu cũng không vội, cứ từ từ để xem cô ta định làm cái trò mèo gì, rồi anh sẽ ra tay xử lý cả thảy. Đương nhiên, anh sẽ phải đề phòng trường hợp cô ta làm liều mà gây ra điều gì quá đáng với Tư Truy.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn luôn tin và ủng hộ Tư Truy. Bản thân anh thấy ngon thì là ngon. Không biết có phải ăn thịt nhiều hay không mà khi ăn món xôi thanh đạm đó, anh lại thấy chúng ngon hơn hẳn những cao lương mỹ vị. Hoặc, có thể tình yêu khiến anh cảm nhận chúng ngon hơn chăng?
Bùi Nghiêu nhịp đầu bút máy xuống mặt bàn tạo thành âm thanh khiến mọi người cực kì nóng ruột. Ngoài kia, Phùng Khoan chỉ đạo máy quay quay gần lại một chút. Đợi vài giây, người đàn ông rốt cuộc cũng dừng lại hành động của mình, đồng thời lên tiếng nói: “Tôi đánh giá cao đội này.”
Anh chỉ đầu bút máy vào cái tên Tư Truy, khoảnh khắc nghe giọng điệu này, cô có linh cảm rằng người bên trong đó là Bùi Nghiêu.
Ôn Uyển cũng vậy, sao cô ta có thể quên được giọng nói thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của mình? Cô ta có chút hốt hoảng, chỉ muốn chạy đến chỗ anh ngay lập tức, xem có đúng như những gì cô ta đang nghĩ không?
Lời của Bùi Nghiêu phản biện hoàn toàn nhận xét ban nãy của Ôn Uyển. Ngắn gọn, súc tích, cũng chẳng mĩ miều tỏ vẻ bản thân hiểu biết nhiều.
Như Tư Truy đã từng nói, một món ăn đạt chất lượng được biểu thị đơn giản nhất bằng từ “ngon”. Các thí sinh khó hiểu nhìn nhau, bọn họ dường như không phục.
Trần Tiếp cả giận: “Người đàn ông này có đáng tin không vậy? Rõ ràng cô Ôn đây đã chỉ ra trong xôi chay đậu có sạn, thế nhưng anh ta lại đánh giá cao?!”
Một người rồi hai, ba người, hầu hết đều không bằng lòng. Bởi lẽ anh chỉ đưa ra một lời duy nhất mà không giải thích gì thêm.
Tư Truy không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến lời dị nghị của mọi người, cô híp mắt, nhìn vào khớp ngón tay của người đàn ông. Anh nhịp bút như một thói quen, có điều trong lúc cô muốn nhìn xem cây bút đó như thế nào thì anh bỗng rụt tay lại.
Phùng Khoan thấy câu chuyện càng ngày càng hay, hướng đi này chính là điều ông ta luôn mong muốn. Tuy đây là chương trình nấu ăn, nhưng nếu quá thiên về mảng này thì sẽ rất khó thu hút người xem. Những người thực sự quan tâm tới ẩm thực không nhiều, cho nên trong quá trình quay phải đặc biệt chú trọng lồng ghép sao cho phù hợp.
Kịch tính câu chuyện là một điều không thể thiếu. Phùng Khoan biết người đàn ông đó là ai, chính ông ta cùng Tô Đào, Ngô Trung đã sắp xếp đón tiếp anh mà.
Lều của Bùi Nghiêu được dựng ở mảnh đất dưới chân núi, cách địa điểm bọn họ tổ chức cuộc thi một quãng. Dưới đó phong cảnh khá là trong xanh, mát lành, thế nên người đàn ông ấy “tiện tay” đã mua lại luôn.
Quả là người giàu, vung tiền như rác là có thật!
Đợi mọi người nói qua nói lại đủ rồi, Bùi Nghiêu mới bình thản nhìn qua các món ăn với độ vơi đầy khác nhau. Anh đứng dậy, từ đầu chí cuối đều không hề mất điềm tĩnh mà vẫn ung dung, thản nhiên đối diện.
“Tôi có thể lừa dối mọi người nhưng không thể lừa dối vị giác của chính mình. Vị giám khảo kia thấy món ăn có vấn đề, còn tôi, tôi không thấy vậy! Hơn nữa, nếu xét về mặt kinh phí thì mọi người nghĩ rằng ai hơn ai?”
Bùi Nghiêu nói xong lập tức ra hiệu cho nhân viên tắt máy quay, anh vén lều bước ra ngoài. Chương Lâu đang đợi bên ô tô, thấy anh ra bèn nhanh chóng mở cửa.
Câu hỏi của anh khiến toàn trường quay phải suy nghĩ, kì thật, ẩm thực là một phạm trù khó, nhưng không phải khó như hái trăng trên trời. Ẩm thực không hề gò bó, khuôn mẫu, ẩm thực là không ngừng sáng tạo. Còn ngon hay không, đó là tùy cảm nhận của mỗi người, tùy cái tâm của người nấu và người thưởng thức… Nguyên liệu đắt không đại biểu cho việc món ăn đó ngon, nguyên liệu rẻ cũng không đại biểu cho việc món ăn đó nhàm. Nhưng thử đặt tình huống ít kinh phí, liệu có mấy ai có thể làm xuất sắc, chi tiêu phù hợp?
Thực ra, đây cũng là một thử thách đối với trí tuệ của người đầu bếp. Ứng biến linh hoạt, tận dụng triệt để lợi thế cùng những gì mình có, không để phí phạm “tài nguyên”…
Căn cứ vào nhận xét của ba vị giám khảo, Từ Sơn cùng Bùi Nghiêu nói rằng món ăn của đội Tư Truy có sự đột phá, nhưng Ôn Uyển thì khăng khăng khẳng định rằng dở tệ.
Kết quả sau cùng chính là đội Vệ Thiên Từ thắng, đội Tư Truy đứng thứ hai, đội Trần Tiếp đứng thứ ba.
Trần Tiếp không thể hiểu nổi vì nguyên nhân gì cô ta lại bị xếp sau Tư Truy, trong khi món ăn của cô vừa có vấn đề lại vừa hoàn thành sau cô ta. Thời điểm cô ta toan đưa ra ý kiến thì Tô Đào bỗng nói: “Mọi người đừng nản lòng, đây mới chỉ là bắt đầu. Vòng đầu tiên vẫn chưa kết thúc, chúng ta vẫn còn một lần chấm điểm nữa vào ngày mai. Bây giờ trời cũng đã tối, mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị tinh thần cho thử thách kế tiếp được không nào?”