Thời hạn ba ngày chuẩn bị chớp mắt đã kết thúc. Trong ba ngày này, Tư Truy gấp rút thử nghiệm thêm một số món mới và học cách kết hợp các nguyên liệu, gia vị lại với nhau. Người được nếm đầu tiên bao giờ cũng là Bùi Nghiêu, lần nào ăn vào anh cũng khen, để khách quan hơn, cô quyết định cho hai người khác thử chính là Bùi Phưởng, Cố Man Châu.
Kết quả cho thấy sự cố gắng của cô không phải là dư thừa, trước ngày lên đường, Cố Man Châu dúi cho cô mấy bộ quần áo mới, nói là tặng, muốn cô lên truyền hình trong bộ dạng xinh đẹp nhất.
Tư Truy vô cùng cảm kích, bà Trịnh vẫn chưa biết chuyện cô tham gia cuộc thi, cô chỉ đơn giản qua loa giải thích rằng mình bận khoảng nửa tháng tới.
Bà Trịnh cũng không nói gì, chỉ vòi cô tiền. Dạo gần đây có lẽ do ăn ngủ tốt nên bệnh tình của bà đã có tiến triển, Tư Truy cũng bớt lo hơn phần nào, có thể yên tâm mà đi. Bất đắc dĩ, cô phải đưa tiền cho bà. Không có cô, hy vọng bà có thể tự xoay xở, chỉ mong bà không sa đà vào mấy tệ nạn, cám dỗ.
Nửa đêm, Bùi Nghiêu lái xe đậu trước nhà trọ Tư Truy. Anh nhắn tin cho cô, cô rón rén xuống dưới nhà, vừa gặp đã bị anh ôm vào lòng.
Tư Truy để mặc cho anh ôm, còn chủ động vòng tay qua eo anh, cảm nhận hơi ấm. Bùi Nghiêu vuốt mái tóc mềm, cánh môi dừng lại bên tai cô, mấp máy: “Mai em phải đi rồi…”
“Ừ.”
“Chúc em có một tinh thần thoải mái, anh sẽ chờ.”
“Cảm ơn anh!”
Gió đang thổi chợt ngưng, không gian lặng ngắt tưởng như chỉ có hai người. Không biết đã trôi qua bao lâu, Bùi Nghiêu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nụ hôn chạm qua như chuồn chuồn lướt nước không chứa sắc tình mà nhiều hơn là quyến luyến.
…
Sáng hôm sau, có xe buýt tới đón Tư Truy. Nghe nói những người lọt qua vòng này cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng trên dưới 20 người, có lẽ vào trong sẽ loại bớt dần để chọn ra người thắng cuộc.
Cô kéo vali lên xe, bước đi thận trọng. Trên xe buýt đã có kha khá người, nam nữ đều có, bởi vì dễ say xe nên cô chọn ghế đầu. Vị trí đó chỉ thừa đúng một ghế, bên cạnh đã có người ngồi.
Tư Truy lại gần, cô lịch sự cất tiếng: “Xin hỏi tôi có thể ngồi đây không?”
Người đàn ông đó liếc qua cô, lạnh nhạt gật đầu rồi lại xoay mặt nhìn ra cửa sổ. Tư Truy thở phào, ngồi xuống, ôm balo trong tay. Lúc này, máy quay bất chợt lướt qua mặt cô, nhất thời chưa quen nên cô giật mình.
Anh trai quay phim cau mày nhìn cô, Tư Truy cười gượng xin lỗi. Chương trình này được quay ngay từ lúc xe tới đón đầu bếp, những người tham gia có thể là đầu bếp chuyên nghiệp hoặc nghiệp dư, cũng có thể chỉ là nội trợ gia đình.
Dưới bóng cây, Bùi Nghiêu lẳng lặng nhìn cô đến khi không còn thấy bóng dáng đâu nữa, kể cả chiếc xe buýt. Anh nói với Chương Lâu ở ghế trước, hoãn cuộc họp sáng lại, sau đó đưa anh đến trường quay.
Chương trình này được Bùi Nghiêu đầu tư dưới danh nghĩa Các Như Hương, tuy nhiên anh đã yêu cầu mọi người trong đoàn giấu tên. Với danh tiếng của đạo diễn Phùng Khoan, cộng thêm trong số những người tham gia còn có cả minh tinh, cho nên cũng thu hút đông đảo sự quan tâm từ công chúng.
Xe buýt chạy đường dài, trên đường còn đón thêm vài người khác nữa. Một người phụ nữ vừa lên xe, cơ thể mang theo mùi nước hoa quen thuộc. Tư Truy nhớ là mình đã từng ngửi ở đâu, cô mở mắt nhìn, người tới ấy vậy lại là Trần Tiếp.
“Trịnh Tư Truy, sao cô lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?”
Thì ra Trần Tiếp cũng đăng kí tham gia chương trình này, hơn nữa còn được thông qua. Mới đầu, cô ta cũng ôm tâm lý may mắn thôi, ai ngờ lại trúng. Oan gia ngõ hẹp, đi thi cũng gặp phải người mình ghét.
Tư Truy khác với bọn họ ở một điểm chính là cô không cần nộp đơn ở cổng đăng kí thông tin mà thay vào đó là kí tên vào tờ giấy của Bùi Nghiêu. Tuy nhiên, cô không hề biết điều này…
Trần Tiếp không nói với cô nữa, cô ta chỉnh lại biểu cảm, mỉm cười vẫy tay trước ống kính. Nói xong liền đi tìm chỗ ngồi.
Một người đàn ông trung niên râu dày đứng ở đầu xe, tay cầm tập giấy cùng một chiếc bút khuấy động bầu không khí. Ông ta là người đã bàn bạc với Bùi Nghiêu, tên là Ngô Trung.
Địa điểm lần này bọn họ tới là một nơi khá hoang dã, xung quanh có thưa thớt vài nhà dân. Ngay khi người trong xe lần lượt xuống hết thì bất ngờ một chiếc ô tô sang trọng tiến vào, kế tiếp liền xuất hiện một đôi chân dài, mỹ nữ bước xuống, phút chốc thu hút toàn bộ ánh nhìn.
Ảnh hậu Kim Lệ Huyên thướt tha trong bộ váy dài, cô ta rạng ngời bước xuống, mỉm cười dịu dàng với mọi người. Ống kính quay phim đặc tả khoảnh khắc này, lại một chiếc ô tô nữa đến, người bước xuống là đàn ông.
Vệ Thiên Từ đút hai tay vào túi quần, bên ngoài khoác áo jacket, quần bò rách trông rất ngầu.
Hai minh tinh gật đầu chào hỏi nhau, tiến về nơi tập trung. Tô Đào hứng khởi khi người cần đến đã đến, bà ta vỗ tay để bình ổn đám đông, nói: “Giới thiệu với mọi người, đây là hai khách mời của chúng ta, đồng thời cũng tham gia thi. Mọi người vỗ tay chào đón họ nào!”
Tư Truy nhìn một màn này không khỏi cảm thán, thật giống như đi thảm đỏ vậy, dường như có chút phô trương.
Kim Lệ Huyên duyên dáng lên tiếng, giọng của người đẹp quả nhiên cũng đẹp: “Chào mọi người, tôi là Ảnh hậu Kim Lệ Huyên, người vừa mới đăng quang trong lễ trao giải năm nay. Tôi rất vui mừng khi có mặt tại đây để cùng học hỏi với mọi người, mong mọi người giúp đỡ thật nhiều!”
Lời giới thiệu của cô ta thu lại tràng pháo tay nhiệt liệt, trong lòng cô ta thỏa mãn.
Tô Đào nhìn qua người đàn ông bên cạnh, một tiểu thịt tươi đang lên trong làng giải trí. Vệ Thiên Từ hắng giọng, bấy giờ mới mở miệng: “Tôi là Vệ Thiên Từ, sở thích đọc thoại kịch bản, đua xe và nấu ăn.”
Qua màn giới thiệu nhân vật đặc biệt, Tô Đào nhanh chóng vào chủ đề chính. Bà ta nhìn vào máy quay rồi nhìn sang 20 người đang đứng trước mặt.
Dõng dạc nói: “20 người có mặt ở đây là 20 người đã thông qua vòng tuyển chọn đầu vào, chúng tôi vô cùng hoan nghênh tinh thần của các bạn. Cuộc thi sẽ diễn ra ít nhất là 15 ngày nếu như không có chuyện gì đột ngột xảy ra, được chia làm ba vòng, đó là chấm – sơ – chung. Ban giám khảo chúng tôi sẽ công bố trong khoảng thời gian vài ngày tới, khi vòng đầu tiên diễn ra. Mọi người đều bình đẳng như nhau, với tiêu chí chọn ra đầu bếp xuất sắc nhất, quán quân của cuộc thi sẽ phải là người có tài năng thực sự. Bất kì ai cũng không được phép có hành vi gian dối, nếu phát hiện chúng tôi sẽ lập tức loại bạn mà không cần giải thích.”
Ngừng lại một lát, bà ta tiếp: “Chương trình sẽ cung cấp chỗ ở, nơi sinh hoạt cho tất cả các bạn. Trong thời gian này, mỗi một vòng các bạn được ra ngoài một lần để tìm cảm hứng. Thể lệ chi tiết sẽ được thông báo sau. Bây giờ, chúng ta sẽ tiến hành cắm lều trại. Vòng đầu tiên sẽ được diễn ra tại đây!”
“Nào, mọi người mau tìm tổ đội để ghép cặp đi! Hai người ở chung một trại!”
Ngô Trung cầm loa nói với 20 người, nghe xong, người nào người nấy tự tản ra để ghép cặp.
Cuộc thi này có sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa giải trí với trí tuệ, hành động, cho nên chẳng trách lại mời đạo diễn Phùng Khoan rồi tổ chức như vậy. Dạng của nó tựa như game sinh tồn vậy, nhưng với quy mô hẹp hơn và không quá khắt khe.