Sự xuất hiện của mọi người khiến Tư Truy quả thật rất muốn độn thổ. Cô rời khỏi người anh, nắm chặt túi chườm trong tay, ánh mắt mông lung không biết nhìn đâu.
Qua một lúc, thấy người đàn ông vẫn im như tượng, Tư Truy bèn quay phắt người vào phòng thay đồ. Cô vừa cởi khóa váy vừa thầm mắng anh khốn nạn, sao có thể làm thế với cô được chứ? Nghĩ lại cảm giác vừa rồi, cô vẫn còn run đây này.
Cô sờ nhẹ làn môi bị Bùi Nghiêu hôn, lại nhìn chính mình trong gương, bấy giờ mới phát hiện ra son đã bị lem. Cô nhanh chóng kéo nốt phần khóa còn lại nhưng bỗng bị kẹt. Làn váy rách không hiểu sao bị dính vào trong, dù cho có làm cách nào cũng không thể tiếp tục được.
Tư Truy muốn thử một lần nữa, chiếc váy này đắt thế nào chứ? Vậy mà cô không chỉ làm rách lại còn khiến nó tả tơi như vậy. Cô khóc không ra nước mắt, đáy lòng chùng xuống. Nếu phải đền thì có bán cô đi cũng không đủ…
Tay chân cô cuống quýt, đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Đúng vậy, cô có thể nhờ Bùi Phưởng giúp mà. Suy nghĩ vừa nảy lên, Tư Truy liền rón rén mở cửa, sau khi chắc chắn Bùi Nghiêu không ở đây mới dám thò chân ra ngoài. Nào ngờ, từ sau lưng truyền đến chất giọng trầm lắng khiến cho tất cả động tác của cô trở nên cứng ngắc.
“Em muốn đi đâu?”
Cô mím môi, nhăn mặt, túm chặt khóa váy bị kẹt, chậm rãi quay lại nhìn anh. Cô cười trừ: “Tôi… tôi định hỏi Bùi Phưởng cái này.”
Lời nói dối của cô không qua mắt được người tinh tường như anh. Bùi Nghiêu nghía mắt qua đôi tay luýnh quýnh che eo, lúc này vai áo dường như hơi trễ so với ban đầu. Anh vội vàng cúi mặt ho khan, chuẩn xác đoán trúng vấn đề mà cô mắc phải.
“Không mở được khóa à?”
“…”
Tư Truy thật sự không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng mình nữa. Ánh mắt cô cứ trân trối hồi lâu, rõ ràng là muốn rời đi nhưng lại sợ anh nhìn thấy.
Chẳng lẽ người đàn ông này còn đợi cô chủ động “đuổi” khéo?
Bùi Nghiêu cười nhẹ, anh vươn tay lấy cái khăn choàng bằng lụa đỏ mịn trên giá, không do dự choàng lên cho cô. Tầm mắt bất ngờ bị thu hẹp và chặn lại, Tư Truy chỉ lờ mờ thấy cổ áo sơ mi ngay ngắn cùng chiếc cà vạt màu đen của người đàn ông. Hình như anh đang làm gì đó trên đầu cô, đôi mắt mang theo vẻ phong tình vạn chủng dán lấy hai bờ môi đang hé mở mời gọi.
Cuối cùng vẫn biết là mình thất thố, Bùi Nghiêu nhịn lại, không dám đả kích tinh thần của cô nữa. Tư Truy thanh thuần như vậy, nếu anh mà vội thì mọi chuyện ắt sẽ hỏng bét. Cô còn mắng anh là đồ biến thái kia mà.
Khóe môi câu lên một độ cong hết mực thâm sâu, Bùi Nghiêu xoa xoa đầu cô, tiến lại gần, hơi thở phả vào sát mặt Tư Truy nhưng vẫn không hôn. Anh quấn khăn qua vai, trùm lấy cả cơ thể bé nhỏ của cô rồi chậm rãi buộc vào. Thoạt nhìn trông cô như cô bé quàng khăn đỏ trong truyền thuyết vậy.
Bùi Nghiêu phảng phất nghĩ, ngón tay vừa thon vừa thẳng thuận tiện đưa lên quệt sạch vết son lem trên mép môi Tư Truy.
Hết lần này đến lần khác bị anh dọa sợ, Tư Truy quấn khăn chỉ hở mỗi một đôi mắt, đầu nóng bừng bừng. Cô cảm ơn anh, quay trở lại phòng thay đồ.
Đến lúc xong xuôi thì đã là 15 phút sau. Cô mặc lại trang phục đầu bếp, tóc vấn gọn gàng.
Lúc này, Bùi Nghiêu đã không còn ở đây nữa mà đang trên đường đến công ty. Thi thoảng người đàn ông lại nở nụ cười mờ ám làm cho Chương Lâu cực kì khó hiểu, cũng có chút sợ sệt.
Anh ta liếc qua gương chiếu hậu, đoạn rụt rè lên tiếng: “Chủ tịch, chiều nay chúng ta sẽ họp với đối tác về việc tài trợ cho cuộc thi nấu ăn. Tôi… có nên từ chối không ạ?”
Nghe Chương Lâu hỏi, Bùi Nghiêu lấy lại tỉnh táo. Anh nghiêm túc đọc bản thảo trong tay, bỗng dưng nghĩ đến Tư Truy. Nếu cô đã có năng khiếu như vậy, chi bằng anh mở một cuộc thi cho cô…
Phương thức tán tỉnh này thật khác người, nhưng ai bảo anh có tiền. Bùi Nghiêu gấp bản thảo lại, nhìn đồng hồ rồi nói: “Không cần, tôi muốn đầu tư vào dự án này. Cậu hãy liên hệ cho bên đó, tôi cần phải thương lượng một số điều.”
Chương Lâu gật đầu nói đã hiểu, hiệu suất làm việc rất đáng khen. Ngay đầu giờ chiều, vừa kết thúc cuộc họp tháng, đối tác đã ngồi đợi ở phòng chờ.
Người tới là một ông chú dáng dấp cao lớn, râu dày, trông thấy anh liền cười xởi lởi: “Bùi tổng.”
Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ, đeo kính, lông mày, lông mi sắc nét. Bà ta cũng lịch sự chào anh. “Bùi tổng.”
“Hai người đã đến lâu chưa?”
Bùi Nghiêu tùy tiện hỏi một câu, ung dung tiến về máy pha cà phê, rót đầy hai phần ba cốc. Anh không quan tâm đến ánh mắt của người khác mà nhấp một ngụm. Đây là thói quen của anh từ mấy năm trước, mỗi khi thức khuya đều cần dùng cafein để kích thích thần kinh, lâu dần không thể sửa đổi. Hơn nữa, gu của anh còn là cà phê đắng, không đường, không sữa cũng không đá.
Người đàn ông trung niên nghe vậy bèn gãi tai, lắc lắc đầu: “Tôi chỉ vừa mới đến thôi.”
Bùi Nghiêu đánh giá hai người trong giây lát, ngồi xuống. Đôi chân dài bắt chéo, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Tôi muốn biết ai là giám khảo của cuộc thi này?”
Người phụ nữ tên Tô Đào, bà ta tự giới thiệu bản thân, sau đó đưa cho anh một tờ danh sách.
“Chúng tôi đã liệt kê thành phần chấm điểm, ban giám khảo và khách mời, hầu như đều là những minh tinh lưu lượng nhỏ, không mấy nổi tiếng. Nếu số vốn khả thi hơn thì có lẽ sẽ mời được sao hạng A, hoàn toàn có thể thu hút được lượt xem từ đông đảo khán giả, đồng thời quảng cáo cho thương hiệu của Bùi thị.”
Về khoản này bà ta có vẻ tự tin, Bùi Nghiêu nhìn một lượt vô số cái tên xa lạ, chẳng có chút gì là hứng thú. Sở dĩ có người bên mảng ẩm thực tìm đến Bùi thị như vậy là vì một năm gần đây, anh không chỉ phát triển tiệm đồ cổ Các Như Hương mà còn sở hữu không ít xưởng gốm lớn nhỏ dưới trướng. Những sản phẩm cho ra mắt vô cùng phù hợp với thị hiếu của người tiêu dùng, đặc biệt là bộ chén bát hoa văn xanh mang nét cổ xưa, ai từng dùng qua đều đánh giá tốt, nói rằng đặt chúng trong bếp rất có cảm giác phong vị. Cũng không ngoa khi Bùi thị được khen là tập đoàn đứng đầu trấn Tường Vân với truyền thống sưu tầm đồ cổ, sản xuất gốm thượng hạng số lượng có hạn. Bởi vì bà Bàng từng bày tỏ mình kén ăn, muốn chọn ra một đầu bếp riêng cho nên Bùi Nghiêu đã ấp ủ ý định này khá lâu. Đến khi tung tin ra thì người người đổ xô đến tìm.
Tính cho đến nay, dự án này phù hợp với tiêu chí anh đề ra hơn cả. Bùi Nghiêu gõ nhẹ đốt ngón tay lên mặt bàn, đăm chiêu.
Hai người kia nơm nớp chờ đợi, kế tiếp nghe anh thoải mái đề nghị: “Kế hoạch kéo rating, thu hút khán giả tôi không có ý kiến gì. Phía các người có thể chọn ban giám khảo mình thích, tôi sẽ đầu tư… nhưng có một điều kiện.”
Hàng mày đen rậm nhướng lên, Bùi Nghiêu nhếch khóe miệng: “Tôi phải là một trong số những ban giám khảo, và quyền quyết định thuộc về tôi!”
…
Có thể khi ấy… anh sẽ thiên vị cho cô một chút thì sao?