Trong phòng, Bùi Nghiêu vừa lên đến nơi liền nhẹ nhàng thả cô xuống ghế. Anh mau chóng gọi quản gia mang đá lạnh, bọc vào khăn vải chườm lên cho cô.
Nhìn anh thao tác thuần thục một hồi, Tư Truy cảm giác có chút xúc động. Anh là người đầu tiên đối xử tốt với cô như vậy, không nghĩ có một ngày cô bị thương còn có người chăm sóc, lo lắng cho. Càng nghĩ khóe mắt càng hồng, người đàn ông lại tưởng cô đau, anh nhỏ giọng chất vấn, tuy nhiên lực đạo đã giảm đi rất nhiều.
“Sao em dễ khóc như vậy?”
Tư Truy đang sụt sịt nghe vậy cũng ngừng hẳn lại, cô ngước mắt ngơ ngác nhìn anh. Bùi Nghiêu cắn răng, lông mày cau tít lại: “Em còn nhìn thêm nữa thì tôi sẽ chết đấy!”
“Tại sao?” Tư Truy vô thức hỏi, không biết rằng người đàn ông phía đối diện đang nhẫn nhịn.
Bùi Nghiêu đau đầu, không nói hai lời trực tiếp ngậm lấy cánh môi hồng của cô gái, ác ý mút một cái thật mạnh. Anh liếm môi tưởng nhớ hương vị ngọt ngào, vừa xoa nhẹ trán cô vừa lưu manh đáp: “Tại vì ánh mắt của em khiến cho người ta muốn ức hiếp chứ sao?”
Một đôi mắt long lanh khiến cho Bùi Nghiêu không tự chủ được rung động, thử hỏi có lý do gì để anh dừng lại? Bùi Nghiêu nói một cách đúng lý hợp tình, nụ hôn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng để lại dư vị khó quên trong lòng mỗi người.
Tư Truy bị anh hôn thì giật bắn người, cô đưa tay lên che miệng, đôi mắt mở to vì quá đỗi kinh ngạc. Giọng cũng trở nên lắp bắp không thành lời: “Anh… anh… anh… anh vừa mới hôn tôi?!”
“Tại sao… tại sao anh lại hôn tôi?”
Cái miệng nhỏ bắt đầu mếu máo đáng thương, tâm tư cô giờ đây rối ren, nhiễu loạn, bị đủ các loại âm thanh quấy phá. Mặc dù chỉ được học đến lớp 12 nhưng cô thừa hiểu nụ hôn có nghĩa là gì, tượng trưng cho cái gì. Chính vì thế mà bao nhiêu năm qua cô luôn giữ gìn bản thân, vậy mà chỉ trong tích tắc lại bị người đàn ông trước mặt này đoạt mất? Nghĩ thế nào cũng thấy thiệt thòi!
Bùi Nghiêu nhìn vẻ mặt ấm ức của cô mà bật cười, anh nghiêng đầu, cảm thấy cô rất đáng yêu.
“Tại sao em thích hỏi tại sao như vậy?”
Ngay cả cách xưng hô anh cũng đổi rồi, hôn chỉ là chuyện sớm muộn. Thực ra, anh biết gần đây bản thân khá để ý đến Tư Truy, cho nên anh chẳng ngần ngại điều gì, ngược lại còn rất thẳng thắn đối với tình cảm của mình. Tính anh lạnh nhạt, đối với mọi sự đều thờ ơ, nhưng nếu đã bị thu hút thì rất nhanh sẽ đặt cả tâm trí vào đó. Hành động vừa rồi có lẽ chỉ là phát sinh, song anh không hề hối hận. Bởi vì… cảm giác hôn cô cũng không tệ.
Bùi Nghiêu nghĩ mà không kìm được nụ cười, câu hỏi của anh làm cho Tư Truy quẫn bách. Không cách nào đáp trả được, cô hậm hực giằng lấy túi đá chườm từ tay anh, quay lưng lại xoa lên vết bầm.
Do quên khuấy mất chuyện mình bị thương, Tư Truy dùng lực quá mạnh dẫn đến đụng phải máu bầm, đau đớn xuýt xoa. Cô cắn môi ngăn lại tiếng kêu, mang tai vốn đã phiếm hồng lại phủ lên một tầng sắc đỏ.
Tấm tức nhất chính là Bùi Nghiêu còn cười nữa chứ! Người đàn ông sảng khoái nhìn bộ dạng hờn dỗi của cô, cảm giác giống như anh đã làm gì khiến bạn gái nhỏ không vui, sắp sửa phải dốc hết lòng dỗ dành. Hai mươi tám năm, chưa bao giờ anh thấy mình có thể vô ưu vô lo như lúc này.
Đuôi mắt hẹp dài của Bùi Nghiêu khẽ nhướng, đồng tử đen láy tràn ngập hứng thú, còn có cả sự kích động khó tả. Anh thấy lòng mình đang run lên, và sâu thẳm trong tâm hồn có một cái gì đó mới mẻ trào dâng.
Vươn tay che đi bờ môi cong hớn, Bùi Nghiêu xoay người, cẩn thận vén lấy tóc cô. Tóc cô dài, thơm thoang thoảng, tuyệt đối không ngọt gắt như mùi nước hoa.
Tư Truy sững sờ đến nỗi co rụt cổ lại, không biết người đàn ông muốn làm gì.
Bùi Nghiêu lướt mắt qua xương cánh bướm của cô, người gầy phô ra cả xương, tuy nhiên không phải quá gầy mà vẫn có chút da thịt. Một chấm đỏ ở gáy nằm gọn trong tầm mắt anh, trên tấm lưng trắng ngần càng thêm nổi bật. Nốt ruồi son chỉ bé khoảng 2 mili, tròn tròn trông như xoáy đỏ hút mất toàn bộ sự chú ý của anh.
Khoảnh khắc anh chạm lên nốt ruồi đó, ấn tượng về ba năm trước, về đêm nằm mơ mộng xuân hiện về rõ rệt. Anh nuốt nước bọt, cảm thấy thế giới này đang điên đảo… Sẽ không phải như anh nghĩ chứ? Trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp như vậy?!
“Á!”
Tư Truy hãi hùng hét lên, đinh ninh rằng anh muốn giở trò sàm sỡ với mình. Cô ném cái gối vào người anh, lùi ra thật xa mà không chú ý giá quần áo sau lưng. Cô cảnh giác mắng trong lo sợ: “Đồ biến thái!”
Không ngờ một người giàu có như anh lại là biến thái? Rõ ràng mặt mũi đàng hoàng thế kia mà.
Trong lúc cô vẩn vơ nghĩ thì chân đã chạm đến giá quần áo, cả người vẫn đang dịch về sau, lại còn mất tập trung nên giá quần áo liền bị cô xô đổ. Cơ thể cũng đồng thời ngửa về sau.
Tư Truy theo bản năng hướng cánh tay cầu cứu Bùi Nghiêu, ngay sau đó, cả cơ thể liền bị kéo về phía anh, bị anh ôm trong ngực. Tiếng tim đập mãnh liệt truyền tới giác quan nhạy bén của cô, cộng với mùi hương đàn ông, hoàn toàn có thể khiến các cô gái say đắm.
Lòng bàn tay mang theo hơi nóng rừng rực của anh đặt bên eo cô, chầm chậm mà siết, ngón cái xoa nhẹ trên lưng mảnh khảnh. Lúc Tư Truy muốn giãy ra thì bất ngờ cửa mở, tiếng người nói xen lẫn vào nhau ùa tới.
Đông đúc.
Đó là ý nghĩ duy nhất của Tư Truy giờ phút này. Ở cửa, trên dưới Bùi gia đều hóa đá, mắt tròn mắt dẹt nhìn đôi nam nữ trong phòng. Kế tiếp, Bùi Phưởng hoàn hồn, nhanh trí đóng cửa đẩy bọn họ ra ngoài.
Cô nàng áp tai sát cửa gỗ, bà Bàng lập tức học theo, dù ông Bàng ngăn cũng không kịp. Bùi Lương vốn trầm tĩnh cũng không nén nổi tò mò mà dỏng tai nghe, Lâm Tịch thì khỏi phải nói, bà ta thập phần phấn khởi. Thấp thỏm bao lâu nay cuối cùng cũng có thể thở phào, chỉ cần con bà không phải gay là được.
Bùi Lương buồn cười nhìn cả nhà, có lẽ ai cũng mong cháu dâu rồi. Không biết khi nào con trai ông mới thành công rước con gái người ta về đây. Nhìn qua Tư Truy rất tốt, tuy vẻ ngoài không xuất chúng như những người phụ nữ khác nhưng không đến nỗi ma chê quỷ hờn. Vả lại thái độ còn rất ngoan ngoãn, khiêm tốn, nấu ăn ngon nữa, đó mới chính là tố chất mà Bùi gia cần ở một nàng dâu.
“Này, bà đi ra một chút cho tôi nghe với…”
Bà Bùi thì thào vào tai bà Bàng, mấy bà cháu cứ ở ngoài nghe trộm xem bên trong xảy ra những gì. Biết đâu may mắn, qua hôm nay lại có thêm một thằng nhóc mập mạp thì sao?