Tư Truy không tốn nhiều thời gian thay đồ, xong xuôi cô cầm theo túi xách của mình, nhanh nhẹn bước xuống lầu.
Bấy giờ, Bùi Nghiêu đã nghe điện thoại xong và đang ung dung đứng ngoài cửa xe. Khoảnh khắc trông thấy cô gái bước tới với một phong thái nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi vui, sáng sủa, lông mày tinh tế cùng với bộ đồ mang nét thiếu nữ, trong lòng anh dường như rung lên, có gì đó rất đỗi dịu dàng hiện lên trong đáy mắt.
Anh không chờ được mà nhấc chân sải những bước dài về phía cô, chỉ muốn bế bổng cô lên. Anh nghĩ mình “nghiện” cô rồi, nói chính xác hơn là “nghiện” bế cô. Tuy nhiên Bùi Nghiêu vẫn kiềm chế lại hành động của mình, chỉ xoa đầu cô rồi dắt cô ra xe.
Nửa chừng, Tư Truy đột nhiên dừng bước. Cô đổi ý không định lên xe nữa, thay vào đó là chỉ sang chiếc xe đạp màu hồng kế bên.
“Em muốn đi xe này!”
Tư Truy chớp mắt, đi tới cạnh chiếc xe sau đó ngồi lên. Đây là xe của hàng xóm, thi thoảng phải đi đâu mà không tiện đi xe buýt thì cô thường mượn của họ, những lúc họ không dùng.
Khóe môi Bùi Nghiêu giần giật, loại phương tiện giao thông như thế này đối với người đã quen đi ô tô như anh quả thật có chút kì dị. Anh sờ sờ tay lái, nhướng mày hỏi cô: “Em thật sự muốn sao?”
“Vâng… Em muốn tự đi!”
Thấy Tư Truy gật đầu Bùi Nghiêu liền nói: “Không được, anh sẽ đưa em đi!”
Người đàn ông hùng hồn như vậy nhưng thực chất lại không hề được như vậy. Anh đã ngồi lên xe 5 phút nhưng chỉ đi được một đoạn đường ngắn, vừa đi còn vừa dè chừng. Cứ vậy thì sao có thể chở Tư Truy được? Cô đứng một bên tủm tỉm cười, giơ điện thoại lên chụp trộm anh được mấy tấm.
Bùi Nghiêu có thân hình cao, vạm vỡ, lại rắn rỏi, ngồi trên chiếc xe có kiểu dáng hường phấn như vậy dễ thấy được sự chênh lệch rất lớn. Hai cánh tay của anh siết chặt tay lái, một ngón tay đặt vào phanh để phòng hờ.
Anh nhìn con đường dài phía trước, nhìn giờ, đắn đo, suy nghĩ như đang đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng quyết định vì bạn gái mà làm tất cả. Chỉ là đi xe đạp thôi mà, không làm khó được anh…
Quay sang nhìn cô, Bùi Nghiêu chủ động đưa ra đề nghị: “Bây giờ em cho anh 5 phút, anh sẽ đi từ chỗ này đến đầu bên kia. Nếu đi được vậy thì trở về anh sẽ đèo em.”
“Anh không thích thì đừng làm, thực ra chúng ta cũng có thể đi ô tô…”
“Không sao, đợi anh!”
Có lẽ Bùi Nghiêu đã nói nhiều lần cụm từ này rồi. Đợi anh… đó là cái gì vô cùng trân quý chứa đựng tình cảm của anh. Vì một lòng yêu nên sẵn sàng tin tưởng người thương, sẵn sàng trao niềm tin cho người thương để cô ấy vững tin rằng mình có thể dựa vào.
Nhìn anh xoay xở với chiếc xe bỗng dưng Tư Truy có chút áy náy, có phải cô lại làm chuyện không đâu rồi? Cô mở miệng toan gọi anh lại thì anh đã đi mất dạng, khuất sau tán cây bàng cao xanh ngắt.
Tư Truy đứng tại chỗ, xem lại ảnh mình chụp được. Toàn bộ các góc từ góc nghiêng cho đến chính diện đều không có gì để chê trách, mặc dù đây là ảnh dìm.
“Đẹp quá!”
Tư Truy thích thú khen một câu, ngón tay thon dài men theo đường sống mũi cao vút trong ảnh, còn cả ánh mắt đăm chiêu của người đàn ông.
Đương lúc cô ra ghế đá ngồi thì từ đâu bỗng xuất hiện hai, ba gã mặt mày không mấy tốt đẹp, đi cùng còn có Trịnh Nhất.
Tư Truy mấp máy môi nhưng không nói, chân tay lập tức căng thẳng, cảm giác nguy hiểm ập tới. Cô giật lùi ra đằng sau, nhìn chăm chăm vào bước chân cùng vẻ mặt uy hiếp của bọn chúng.
“Hà hà, Tư Truy!”
Trịnh Nhất bật ra tiếng cười thô lỗ, hai tay liên tục xoa vào nhau. Hôm nay trông ông ta túng thiếu và bẩn thỉu hơn hôm nọ gặp rất nhiều.
Tư Truy đanh mặt ngắt lời ông ta: “Đừng gọi tên tôi!”
“Tên con là do ba đặt, ba không gọi thì ai gọi! Chẳng lẽ để cho thằng bồ hỗn xược của con gọi à?!” Trịnh Nhất cợt nhả giơ tay ra, Tư Truy không nhịn được, sẵn đang có túi xách trong tay, cô liền đập thẳng vào người ông ta.
“A!” Trịnh Nhất nhảy phốc ra xa, đôi mắt tràn ngập hung dữ: “Con điên này!”
“Phải, tôi điên! Vì ai mà tôi điên như vậy? Ông sinh tôi ra nhưng không có trách nhiệm với tôi, thử nghĩ xem bao năm qua ông đã từng đối xử với tôi như con người chưa? Không có người cha nào lấy đồ, lấy tiền của con gái cầm cố hay đem đi đánh bạc. Ngay cả chuyện đặt tên, tôi biết ông muốn có một thằng con trai, nên đã gán cái tên này lên người tôi chứ gì?”
Tư Truy không hề yếu thế trước Trịnh Nhất cùng ba gã đàn ông thô kệch, lời nào lời nấy thốt ra sắc bén, đẫm đầy tâm trạng chính cô lúc này. Có uất ức, có phẫn hận, còn có cả tủi nhục. Cô không chịu được nữa, ông ta cứ như hồn ma vất vưởng dưới nhân gian, luôn tìm cách bu bám cô, thậm chí không tiếc cả việc đe dọa.
“Mày đừng có mà trở mặt với tao, tao là cha của mày, không ai hiểu mày hơn tao… Cho nên mày khôn hồn thì đem tiền đây, nếu không đừng trách anh em của tao ra tay!”
Trịnh Nhất vừa nói vừa trừng mắt, nụ cười trên môi hết mực đắc ý.
Ba gã xung quanh có vẻ chờ lâu, không vui trước sự dài dòng của ông ta. Một gã nói: “Nhanh lên, bọn tao không có nhiều thời gian đâu!”
Trịnh Nhất vâng lời răm rắp, ông ta túm lấy tóc cô nhưng đã bị cô đẩy ra.
Tư Truy nhếch miệng, hai mắt lạnh lẽo: “Được, ông muốn tiền, tôi sẽ cho! Nhưng trước khi đưa tiền ông phải trả lời câu hỏi của tôi! Ông có biết mẹ đang nằm viện không?”
“Nằm viện sao?” Trịnh Nhất nhíu mày, sau đáp: “Con mụ ấy lắm bệnh nhiều tật sớm muộn gì chẳng phải chết, mày tốt nhất không cần chữa bệnh cho bà ta làm gì…”
Có người nào trù ẻo vợ của mình chết không? Trịnh Nhất ông ta không phải là con người, ông ta quá nhẫn tâm, ông ta đã không còn một chút nhân tính nào.
Tư Truy thu lại nụ cười vốn đã khó duy trì, khuôn mặt cô sầm xuống, tay đút vào trong túi xách, liếc nhìn ba gã đàn ông đang có động thái. Đột nhiên, cô lôi ra một bình xịt cay, xịt thẳng vào đám người rồi chạy trốn.
Trước sau chỉ mất mấy giây, tuy nhiên biện pháp này không thể đả động đến loại người làm việc vì tiền như bọn chúng. Ba gã lập tức đuổi theo, cho dù mù mịt, đồng thời không quên gằn giọng nhắc nhở Trịnh Nhất.
“Mau lên!”
Ông ta cũng tỉnh lại sau cú sốc vừa rồi, dụi mắt, lúc nãy Tư Truy không xịt trực diện thẳng vào ông ta vì vậy ông ta không bị làm sao. Trịnh Nhất theo kịp rất nhanh, thấy Tư Truy ở ngay phía trước, ông ta quơ lấy cây gậy bên lề đường ném về phía cô.
Gậy gỗ chọc vào lưng cô khiến cô suýt thì vấp ngã, do đó mà chạy chậm hơn. Ở lưng một mảng đau nhói, cô không định dừng lại, vừa chạy tiếp thì đã bị Trịnh Nhất kéo lại. Ông ta sỗ sàng giơ tay lên: “Còn chạy?”