• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Phưởng phán một câu tỉnh bơ khiến cho Tư Truy không dám thừa nhận. Cô cúi đầu: “Ghen… ghen gì chứ? Chị có gì mà phải ghen?”

Vừa phủ nhận vừa xoa cánh tay đến đỏ bừng, vẻ mặt đó hoàn toàn tố cáo tâm trạng của cô. Tư Truy ngoài mặt nói vậy tuy nhiên trong lòng thì lại khó chịu. Nghĩ đến những lần Ôn Uyển bắt chẹt mình là lại nóng máu không thôi…

Bùi Phưởng ôm vai cô: “Dù sao thì khi ở bên Bùi Nghiêu chị cứ yên tâm, anh ấy nhất định sẽ tuân theo “tam tòng tứ đức”, tuyệt đối sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Còn về Ôn Uyển, chị hãy coi như không thấy cô ta, mặc cho cô ta nói gì chị cũng đừng tin.”

Cô nàng biết Ôn Uyển là người phụ nữ mưu mô, thâm trầm thế nào. Cô ta mạnh mẽ, cũng xảo quyệt, nhưng đôi khi thường đi kèm với những hành động nóng nảy, quá khích. So với cô ta, suy nghĩ của Tư Truy giản đơn hơn nhiều. Cho dù cô có cường ngạnh đến đâu thì cũng chẳng thấm tháp gì, bởi lẽ cô không đủ nhẫn tâm, quyết đoán như Ôn Uyển. Tận sâu trong tâm hồn, cô vẫn là một cô gái non trẻ với tính khí tốt, chẳng mảy may đem ra so sánh được với người luôn tính sẵn mọi đường đi nước bước cho mình.

Đối chọi với Ôn Uyển không phải là một ý hay, Bùi Phưởng không muốn người chị dâu thậm chí còn ít hơn mình vài tuổi phải đương đầu với những toan tính thâm sâu.

Khéo léo động viên Tư Truy, sau đó kể cho cô nghe những chuyện về con người Bùi Nghiêu. Biết gì Bùi Phưởng nói hết: “Bình thường anh ấy không lạnh lùng như vậy đâu, có lần em hỏi anh ấy, anh ấy nói rằng phải như này thì người khác mới sợ. Chị thấy không, bây giờ không sửa được luôn rồi. Mỗi khi nhìn thấy mặt anh ấy, em chỉ muốn dán lên đó một nụ cười thôi…”

Tư Truy nghĩ đến những lúc anh ở bên mình, cũng đâu đến nỗi như lời Bùi Phưởng. Cô lắc đầu: “Chị thấy anh ấy cũng hay cười mà.”

“Đấy là với chị…”

Tuy người đàn ông này thường ra vẻ lạnh lùng nhưng mấy ai biết đằng sau bộ mặt đó, anh là người rất ấm áp, khoan dung, đồng thời hết mực yêu thương cô.

Tư Truy bôi thuốc đều đặn theo đơn của bác sĩ, tình trạng của cô không đến mức phải nhập viện dài ngày, cho nên chiều hôm đó, cô liền đòi Bùi Nghiêu cho mình xuất hiện.

Ban đầu, anh không đồng ý, nhưng sau khi nhận được nụ hôn lấy lòng của Tư Truy, anh bất lực vuốt trán cô, cùng cô thu dọn đồ đạc.

Anh lái xe đưa cả Tư Truy với Bùi Phưởng về, tòa lâu đài quen thuộc chễm chệ trong sương gió buổi sáng, và bây giờ là những đám mây hồng nhạt bao phủ như một cảnh đẹp chốn nhân gian…

“Chị, để em xách cho!”

Bùi Phưởng vô cùng hăng hái, đón lấy túi đồ từ tay cô, tự giác đi trước để lại không gian cho hai người.

Bùi Nghiêu đóng cửa xe, nắm tay cô giơ lên nhìn. Chiếc nhẫn vẫn ở đó không hề bị mất hay xê dịch, anh cười thầm, dang rộng tay ôm Tư Truy vào lòng. Nghiêng đầu cọ chiếc cằm nhẵn nhụi vào gò má mềm của cô, không ngừng thở dài từng tiếng thỏa mãn.

“Cửa mở rồi, chúng ta vào đi đã!”

Tư Truy chặn đôi môi ẩm ướt của anh bằng bàn tay hơi có mùi thuốc của mình, Bùi Nghiêu nhăn mày, kéo tay cô ra rồi hôn chụt xuống.

“Như này ngọt hơn!”

Buông lời lưu manh xong liền dắt tay cô đi thẳng vào cổng. Nếu không phải quản gia Lâm đang đứng đây thì Bùi Nghiêu chắc chắn sẽ bị cô nhảy lên cắn lại. Tư Truy miết vết chai sạn trong lòng bàn tay anh, lén lút xòe bên còn lại của mình ra. Dường như tay cô còn nhiều vết chai hơn cả của anh. Bỗng chốc có chút chạnh lòng khó hiểu…

Đèn điện thắp sáng lối vào cửa nhà, những bậc thềm đá sáng long lanh, những thiết kế cổ điển hắt lên ánh sáng dìu dịu của ánh đèn, Tư Truy cùng với Bùi Nghiêu đi từng bước một.

Cô tự nhiên bước vào, khi thấy ông bà cụ Bùi đang bàn luận chương trình trên TV với ông bà cụ Bàng liền cung kính mỉm cười, thái độ hết sức ôn hòa.

“Ông bà đang xem gì vậy ạ?”

Tư Truy mau chóng buông tay anh ra, tiến lại gần chỗ bốn ông bà đang ngồi.

Bà cụ Bàng lập tức nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống, vỗ vào tay cô lo lắng hỏi: “Khỏi chưa Tiểu Truy của bà? Nghe nói con bị dị ứng với rượu đúng không?”

“Dạ, con khỏi rồi ạ. Bà không cần lo lắng đâu.”

Tư Truy ngoan ngoãn đáp, không hề muốn người lớn trong nhà phải suy nghĩ nhiều. Lúc này, bà cụ Bùi bỗng gọi Bùi Nghiêu đang đứng thù lù một bên lại. Bà nghiêm giọng: “Sau này nhớ chú ý chăm sóc con bé cho thật tốt. Đây đã là lần thứ hai Tiểu Truy đi bệnh viện vì dị ứng rồi, bà không vui đâu đấy!”

Bà cụ thực sự không vui, hờn dỗi quay mặt sang phía ông cụ Bùi.

Bùi Nghiêu nhịn cười, anh nghiêm cẩn gật đầu: “Con đã biết thưa nội.”

“Bùi Lương, con dâu của em về chưa thế?”

Giọng nói của Lâm Tịch từ trên tầng vọng xuống, Bùi Lương vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra đã nghe thấy. Ông lấy hơi, sau đó nhìn qua Tư Truy rồi lại ngửa cổ nói lên: “Về rồi, bà có xuống thì mau lên!”

Âm thanh của hai người to đến mức những người ở trong bếp cũng nghe thấy. Cố Man Châu dỏng tai, thò mặt ra cửa, thấp thoáng trông thấy bóng lưng của Tư Truy thì liền trợn mắt ngạc nhiên.

“A Sinh! A Sinh, Tư Truy kia kìa!”

A Sinh đang dở tay bị cô nàng lôi lôi kéo kéo ra ngoài, có chút bực dọc lại không hiểu, toan lên tiếng hỏi thì bị cô nàng dí ngay cổ lên cánh cửa, cùng nhau ngóng người ra ngoài.

“Nhìn thấy không? Tư Truy của chúng ta đó, cưng của tôi đó! Giờ con bé đã là bạn gái của Chủ tịch Bùi, anh thấy con bé giỏi không?”

“Sao… Chị nói gì cơ?” A Sinh không tin được những lời mình vừa nghe, bàng hoàng thốt lên rồi bụm chặt miệng. Ánh mắt anh ta tràn đầy hoảng sợ, có chút mơ màng như nằm mộng.

“Không đùa anh, Tư Truy sắp trở thành bà chủ của chúng ta rồi…”

“Vậy ai theo đuổi trước?”

A Sinh nuốt nước bọt, nghe Cố Man Châu thản nhiên: “Chủ tịch Bùi.”

Sao có thể là Bùi Nghiêu được? Nghe thế nào cũng thấy vô lý, thế nhưng đây chính là những lời cô nàng thăm dò được vào hôm hai người ăn lẩu. Nhân lúc Tư Truy lơ đãng, Cố Man Châu hỏi một số câu liên quan không quá lộ liễu, từ đó suy ra thứ lý luận này.

Bùi Nghiêu không hổ là người đàn ông lý tưởng, hình mẫu mà các cô gái luôn dựng ra trong đầu, ngay cả trong quan hệ yêu đương nam nữ, anh cũng luôn là người chủ động. Anh không bao giờ để cô gái mình thích phải chịu thiệt thòi…

Cố Man Châu hâm mộ vô cùng, song cô nàng theo chủ nghĩa độc thân, chỉ hâm mộ trên lý thuyết, thực tiễn là không có ý nghĩ lấy chồng. Cho nên nhiều lúc mới nói, trai đẹp chỉ để ngắm thôi, trai đẹp là của người ta hết rồi, mình còn lấy đâu ra phần?

Vừa tấm tắc vừa mải tán gẫu với A Sinh, cô nàng suýt thì quên mất nồi canh thịt hầm đang sôi sùng sục trên bếp.

Cả nhà ăn cơm vui vẻ, Lâm Tịch còn gọi Cố Man Châu với A Sinh lên ăn cùng nữa. Bọn họ từ chối nhưng trước sự nhiệt tình của bà cũng đành gượng gạo đi ra.

Bùi Nghiêu mở chai Trúc Diệp Thanh mà Tư Truy tặng lần trước ra, định rót cho Bùi Lương thì mẹ anh không cho ông uống. Anh nhìn qua hai người nọ, từ từ rót chất lỏng thơm nức ra chén.

Nâng ly lên nói với Cố Man Châu và A Sinh: “Tôi mời hai người.”

Bọn họ được sủng mà sợ, mắt tròn mắt nhìn nhau. Đãi ngộ này chắc chắn là từ Tư Truy mà ra.

Cố Man Châu gượng cười: “Vâng, mời anh. Nhờ anh chăm sóc, chỉ bảo con bé, nó vẫn còn trẻ người non dạ lắm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK