• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các đội khác đã về từ lâu, chỉ còn đội Tư Truy là về cuối cùng. Cô với Kim Lệ Huyên gấp gáp đặt đồ xuống, lấy gia vị cần thiết được tổ chương trình chuẩn bị sẵn trên giá.

Tư Truy phân công cho Kim Lệ Huyên: “Nếu cô không thể thịt gà thì để tôi, giờ cô đi ngâm gạo nếp đi.”

Kim Lệ Huyên đổ gạo vào thau, nhìn Tư Truy: “Chỉ việc đổ nước vào à?”

“Vo trước khi ngâm cho gạo sạch đã.”

Tư Truy vừa đáp vừa cột chân gà vào một cái cọc, cô lấy dao, thuần thục cắt tiết gà. Cắt xong liền đi lấy nước nóng, dội vào để chuẩn bị vặt lông.

Việc này không phải ai cũng muốn mó tay vào, bởi vì thịt gà không chỉ đơn giản là cắt tiết, vặt lông mà còn phải mổ để lấy nội tạng. Thao tác của Tư Truy vô cùng nhanh, hơn nữa lại chẳng có gì sợ sệt như một số người khác.

Kim Lệ Huyên nghe theo sự phân công của Tư Truy, đi lột vỏ bắp. Ai ngờ lột mãi không được còn bị xước tay. Cô ta khẽ kêu lên, tổ chương trình thấy vậy lập tức xoắn xuýt, Tô Đào chạy ra, thấy ngón tay cô ta đang chảy máu bèn gọi người.

Đội y tế chạy đến xử lý sơ qua vết thương cho Kim Lệ Huyên, Tư Truy chỉ kịp nhìn qua, thấy cô ta không có vấn đề gì lớn nên tiếp tục làm. Trong lúc cô ta còn đang thút thít, cô đã sắp thịt xong gà.

Mắt Kim Lệ Huyên lóng lánh ánh nước, cô ta đứng dậy, nói với mọi người rằng: “Tôi không sao, để tôi ra làm đi!”

“Cô không sao thật chứ?”

Kim Lệ Huyên gật đầu, nhưng mặt thì nhăn nhó. Cô ta đi ra, định bụng giả vờ lột vỏ bắp, sau đó để tổ chương trình can ngăn, đẩy tất cả những bước quan trọng lên vai Tư Truy. Có điều còn chưa kịp làm, Tư Truy đã lên tiếng trước: “Cô có thể giúp tôi rửa nấm được không?”

“A… được…”

Kim Lệ Huyên miễn cưỡng chuyển qua việc khác, chậm rãi như muốn chờ Tô Đào. Thế nhưng bà ta đang đi xem những đội khác, hết cách, cô ta chỉ có thể tự rửa nấm mà thôi. Cô ta cũng không biết nấu nướng gì, trước khi tham gia chương trình này, mặc dù được học một khóa học nhưng chẳng thể cải thiện kĩ năng của cô ta được bao nhiêu.

Thực ra, cô ta chỉ cần vào được vòng hai là tốt lắm rồi. Lần này, có Tư Truy hỗ trợ, có lẽ cô ta sẽ giấu giếm tốt hơn. Cho nên, cô ta chỉ lựa làm những việc đơn giản như rửa rau, rửa nấm,… Hồi nãy còn định dùng vết thương để không phải làm, nhưng dường như không có hiệu quả.

Tư Truy thấy Kim Lệ Huyên rửa nấm mà như sắp bứt cả cây nấm ra, cô cực kì không hài lòng, bỏ dở việc chặt gà rồi tiến tới rửa cùng.

“Nhìn kĩ rồi làm theo tôi, đừng để nấm bị nát!”

Tư Truy thấp giọng nói bên tai cô ta, tham gia chương trình về ẩm thực mà chẳng có chút nền tảng ẩm thực nào, không biết cô ta định làm gì đây.

Cô rửa cùng cô ta một lát rồi lại quay ra chặt gà. Tư Truy muốn dùng phần má đùi gà không xương để nấu, ức gà cũng có thể dùng nhưng sẽ bị khô, tuyệt đối không ngon bằng má đùi gà. Tuy nhiên, ban giám khảo còn chấm cả phần trình bày nên cô chỉ chặt đôi con gà ra mà không cắt nhỏ bất kì bộ phận nào, duy chỉ phần đầu không ăn được nên bỏ.

Tư Truy ướp qua một lượt gia vị, xoa đều quanh thịt thật lâu rồi để đó. Cô chuyển sang lột nốt vỏ bắp, đống chiến trường mà Kim Lệ Huyên để lại.

Khác hẳn với cô ta, động tác của Tư Truy dứt khoát hơn rất nhiều, cũng không sợ bị đứt tay. Lột vỏ xong, rửa dưới vòi nước sạch, đem ra rổ lẩy hạt. Hạt bắp vừa tầm, vẫn có vị ngọt và không bị cứng.

Mọi chuyện qua tay Tư Truy dường như trở nên dễ dàng hơn, cô lẩy xong hai quả bắp rồi mà Kim Lệ Huyên mới rửa xong nấm.

Kim Lệ Huyên dùng khăn giấy thấm sơ qua nấm cho bớt nước để nhanh ráo. Cô ta chủ động vo gạo nếp, gạo đã nở được kha khá.

Lúc này, mùi thơm từ các món ăn như chen nhau lan tỏa trong không khí. Toàn bộ mọi người có mặt ở trường quay đều không khỏi nhỏ dãi, đạo diễn Phùng Khoan chỉ đạo cho cánh quay phim quay gần đội Vệ Thiên Từ. Anh ta đang thoăn thoắt áp chảo tôm trên lửa lớn, thịt tôm dần chuyển màu đỏ cam đẹp mắt, âm thanh xèo xèo nghe thật thích.

Phía bên này, Tư Truy đã bắt đầu trút nước ngâm gạo để chuẩn bị đem đi nấu. Cô cho một ít muối trắng trộn vào gạo, sau đó rải hạt bắp trắng lên, cứ cách một lớp gạo lại rải một lớp bắp. Món này chỉ là cô đột xuất nghĩ ra, tận dụng hết sức những nguyên liệu đang có, cho nên chẳng mảy may có tiêu chuẩn hay cách làm cụ thể. Đôi khi, cảm tính trong nấu ăn là điều không thể thiếu…

Xôi này được đồ bằng lửa trên bếp củi, than cháy hồng rực và gạo chín bằng hơi. Cách nấu của Tư Truy quả thực có chút dân dã, trong khi các đội khác hầu như đều dùng bếp từ, bếp điện.

Tổ chương trình đã vận chuyển cơ sở vật chất đến đầy đủ, nấu chín đồ bằng cái gì chỉ phụ thuộc vào lựa chọn của người tham gia.

Tư Truy nhìn đồng hồ, canh lửa, mặc dù vòng này không yêu cầu về thời gian, nhưng nếu đội nào xong sớm thì sẽ được ưu tiên cộng điểm. Nghĩ thế, cô lại càng gia tăng tốc độ.

Kim Lệ Huyên đứng nãy giờ, thấy Tư Truy bảo gì thì làm nấy. Cũng may cô ta không quá vụng về, nấm thái mỏng vừa, đều, không bị vũn.

Tư Truy biết cô ta chắc chắn sẽ không trông được nồi xôi này, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, cô nói: “Ảnh hậu Kim, bây giờ cô hãy rán gà với dầu oliu.”

“Tôi…”

“Cô cứ làm đi, bao giờ lật tôi sẽ bảo!”

Kim Lệ Huyên mù mịt làm theo lời Tư Truy, đổ dầu oliu rồi cho gà vào rán. Dầu nóng tức thì bắn ra, cô ta sợ đến nỗi giật bắn mình lên, thiếu chút nữa là kêu thành lời.

“Đừng sợ, không sao đâu!”

Tư Truy nhắc nhở cô ta chú ý vào một chút, nhẩm tính giờ để vừa thời gian gà vàng. Bất chợt lúc này, cô sực nhớ ra một điều.

Bà nội cô đã dạy gà rất hợp nấu với nước dừa tươi, nếu như có nước dừa, vậy chẳng phải món ăn sẽ thêm phần hoàn hảo hay sao? Tư Truy bật dậy, ngó quanh, thấy đội của Trần Tiếp với Vệ Thiên Từ có nước dừa.

Suy đi nghĩ lại, cô quyết định sang đội của Trần Tiếp, muốn xin cô ta một ít nước dừa.

Cô mở miệng, có chút gượng gạo: “Trần Tiếp, đội cô còn nước dừa không?”

Một thành viên khác trong đội vừa định nói còn thì Trần Tiếp bỗng giữ tay cô ta, đoạn cười khiêu khích với cô: “Xin lỗi, chúng tôi dùng hết rồi.”

Cô ta chưa kịp đắc ý xong thì Vệ Thiên Từ bỗng tiến tới đưa cho Tư Truy một quả dừa tươi. Anh ta dịu giọng, không hề nhìn cô mà quay lại nấu tiếp: “Tôi còn thừa.”

Tư Truy vui mừng cầm quả dừa trong tay, cô rối rít cảm ơn rồi chạy thật nhanh về đội của mình. Cô vội lên tiếng: “Được rồi, cô lật đi!”

Dứt lời, cô đặt quả dừa xuống rồi bắc một chảo khác lên, bắt đầu xào rau củ. Hành tím, gừng băm nhuyễn cho vào phi trên dầu nóng, kế tiếp liền cho nấm đã thái mỏng, mùi thơm nhanh chóng dậy lên. Nếu có cà rốt thì còn tuyệt hơn nữa, tiếc là bọn họ không kiếm được ở đâu.

Tư Truy một lúc phải làm nhiều việc, vừa canh lửa nồi xôi, vừa canh thời gian rán gà lại vừa canh chảo rau củ, bận tối mắt tối mũi. Thấy gà đã đạt độ vàng nhất định, cô dùng kẹp gắp gà sang chảo rau củ, đổ nước dừa tươi xâm xấp, nêm gia vị. Cô không cố gắng dùng nhiều gia vị phức tạp mà chỉ phối hợp một cách đơn giản nhất để giữ nguyên vị ban đầu và không bị hỏng. Bây giờ, chỉ cần chờ đợi là xong.

Xôi đã chín, hạt nếp dẻo quẹo tạo thành từng khối. Tư Truy cùng Kim Lệ Huyên cẩn thận đổ xôi ra một mặt phẳng sạch sẽ, nén xôi vào trong khuôn nhưng vẫn giữ nguyên cấu trúc một tầng nếp, một tầng xôi. Bởi vì là xôi chay cho nên cô không sử dụng bất kì loại thịt nào vào món này, nhìn qua trông món ăn này cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng Tư Truy bỗng dưng lấy chỗ đậu hũ mềm mại nãy giờ vẫn chưa động đến ra, một đường vung dao cho ra một lát đậu mỏng tanh, chính xác là mỏng như giấy. Ban đầu cô cũng không có tự tin mình sẽ cắt được như thế, nhưng sau vài lần cắt trượt, cô đã dần ổn định tay.

Hai món ăn tưởng chừng dễ làm vậy mà lại ngốn mất nhiều thời gian, công sức. Bộ dạng của Tư Truy vô cùng chuyên chú, trên khuôn mặt đọng mồ hôi toát lên sự thành kính với nghề.

Kim Lệ Huyên không biết cô định dùng đậu hũ làm gì, cô ta hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc cô thái chúng mỏng như vậy làm gì?”

Cô ta gần như có thể dùng lát đậu đó để đắp mặt rồi. Trả lời câu hỏi của cô ta, Tư Truy chỉ nhẹ mỉm cười, nhẹ nhàng nâng lát đậu trong tay rồi phủ lên phần xôi đã được đóng khuôn. Mỗi phần xôi chỉ nhỏ khoảng ba ngón tay, được phủ kín bằng đậu vừa trắng vừa mềm.

Tư Truy lại tỉa phần thừa của đậu ra, khiến cho đậu hũ bao lấy phần xôi thành một trụ tròn đẹp mắt. Nếu đậu thái chưa chủ độ mỏng thì chắc chắn sẽ không làm được như vậy, chỉ có thể nói là cô đã thành công trong công đoạn khó nhằn đó.

“Kim Lệ Huyên, gà đã ngấm vị.”

Tư Truy bảo Kim Lệ Huyên trong khi cô đang hoàn thành nốt món này. Cô trang trí bằng hạt bắp, xếp một cọng ngò lên cho bắt mắt.

Đột nhiên, đội của Vệ Thiên Từ bấm chuông, ra hiệu đã xong. Các đội khác thấy vậy cũng tức tốc. Thời gian nước rút, đang độ căng thẳng nên người nào người nấy cũng im lặng.

Tư Truy cùng Kim Lệ Huyên trang trí gà ra hai cái đĩa trắng lòng sâu, bởi vì ngoài Ôn Uyển với Từ Sơn là ban giám khảo thì còn một vị giấu mặt nữa. Cô bỏ một cọng lá bạc hà lên, rắc thêm một ít tiêu. Đương lúc Kim Lệ Huyên xung phong bưng đĩa gà lên bàn để bày thì cô ta suýt chút trượt chân, nước sốt sóng sánh ra ngoài.

Tư Truy lo sốt vó, còn tưởng rằng công sức đã đổ sông đổ bể. Ngay cả những người khác cũng được một phen thót tim.

Cô không trễ nải, vội chỉnh lại một chút, thay phần của cô ta bưng đồ lên. Đáng lẽ có thể đứng vị trí thứ hai về tốc độ thì bây giờ lại phải nhường cho Trần Tiếp.

Cô ta kiêu căng phách lối hất cằm với cô, bỏ tay khỏi cái chuông. Tư Truy lập tức bấm vào, những đội khác cũng lần lượt xong.

(*) Những món ăn được miêu tả trong truyện là do M kết hợp kiến thức từ nhiều nguồn: ngoài đời, trên mạng, sách báo,… và có tham khảo. Nhưng mọi người cũng chỉ đọc cho vui thôi nha, chứ đừng nấu theo công thức này làm gì! :))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK