• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Nghiêu nửa tin, nửa ngờ đi theo ông Lan. Đi một đoạn khá dài thì mới tới một căn nhà úp súp, xung quanh cây cối rợn ngợp.

Nhà không có cửa, hoàn toàn che bằng vải rách. Tiếng nói chuyện thô lỗ vọng ra bên ngoài, Bùi Nghiêu dựng đứng mang tai, nghe thấy đối phương còn đang thảo luận về tiền.

Ông Lan tự nhiên vén rèm đi vào, khuôn mặt khó giấu được sự ghét bỏ. Ông ta không muốn đến căn nhà này chút nào, bởi nhà Trịnh Nhất có thể nói là nghèo nhất trong làng, đồng thời cũng chất toàn rác.

“Trịnh Nhất…”

Ông ta phẩy tay như có mùi gì hôi thối lắm, liếc mắt nhìn chiếc nồi nhọ nhem dưới đất, lập tức hống hách ra lệnh: “Hai vợ chồng ra đây tôi bảo!”

Trịnh Nhất ngơ ngác, nhưng đứng trước áp lực từ người giàu nhất trong trấn, mặc dù không hiểu gì ông vẫn cứ phải làm theo.

Dìu người đàn bà trung niên ốm yếu lên, từ từ di chuyển ra cửa, Trịnh Nhất ngước nhìn đám người lạ mặt tụ tập ngay trước nhà mình.

Trực giác nói cho ông biết người đàn ông cao lớn với khí chất lạnh lùng kia chính là người đứng đầu.

Không nghi ngờ gì, ông Lan còn phải khép nép, cung kính, huống chi một người nghèo hèn, thấp kém như ông. Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Trịnh Nhất, ông cúi chào, đưa mắt nhìn qua ông Lan, chờ đợi ông ta nói tiếp.

Xưa nay phú hào như ông bà Lan nào chủ động đến tìm họ như vậy, chỉ có bọn họ suốt ngày phải cúi đầu xin xỏ người ta mà thôi. Cho nên, chắc chắn phải có chuyện gì cấp bách, quan trọng.

Trịnh Nhất chắc mẩm suy đoán này, song vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh.

Bùi Nghiêu vươn lên ý cười trên khóe môi, bộ dáng thong thả, không chút vội vàng.

Bấy giờ, ông Lan chậm rãi mở hộp đựng cài áo ra, khẽ hắng giọng làm dấu: “Nhìn thấy gì đây không? Một tháng trước tôi có nhờ người làm gửi qua cho con gái hai người, nhờ cô ta giữ hộ. Bây giờ tôi muốn lấy lại, gọi con gái ông bà ra, chớ để khách của tôi phải đợi lâu!”

Như sợ chưa đủ, ông Lan còn rung mũi chân, ra hiệu bằng ánh mắt.

Trịnh Nhất nhìn cài áo vàng, thâm tâm bùng lên nỗi thèm khát trước nay chưa từng có. Ngay cả bà Trịnh bên cạnh cũng bị vẻ hào nhoáng của món đồ làm cho hoa mắt, không kìm được mà muốn đến gần nhìn cho rõ.

Đúng giờ khắc này, ông Lan liền đóng hộp lại, phòng bị bọn họ bụng đói mất trí mà cướp đi.

Giọng sang sảng vang lên, Trịnh Nhất mặt không đổi sắc mở miệng: “Tư Truy… Tư Truy… con đâu rồi?”

Làm bộ làm tịch mấy phút, Trịnh Nhất thầm chửi trong lòng, biết có mối ngon thế này ông ta đã không đuổi Trịnh Tư Truy ra ngoài, báo hại bây giờ không biết cô đang ở đâu.

Lục lại trí nhớ, ông phát hiện trong tay Tư Truy quả thật có một món đồ như vậy, chỉ là bẩn hơn rất nhiều. Có lần ông định ném bỏ, cô con gái này tức thì phản đối, thái độ hết sức quyết liệt.

Hay là Tư Truy đã biết trước giá trị của đồ vật đó mà giấu giếm, không nói với ông? Trịnh Nhất càng nghĩ càng thấy tức, thầm gán cho cô biệt danh lòng lang dạ sói.

Bùi Nghiêu nhìn đồng hồ, khuôn mặt điển trai phác lên những nét u tối. Diễn trò trước mặt anh sao? Định xem anh là con nít ba tuổi?

Thời điểm Bùi Nghiêu gần như mất hết kiên nhẫn, ông Lan buồn bực hối thúc: “Con bé Tư Truy bình thường đâu thấy ló mặt quá nhiều, tại sao gọi mãi không ra?”

Ông ta cứ nói bừa vậy chứ thực ra chẳng biết chút gì. Bình thường Tư Truy thường xuyên ra ngoài, không ai trong làng là không biết cô, đâu như lời ông Lan chứ.

Trịnh Nhất cũng không biết phải làm gì, nếu giúp được ông Lan lần này, về sau bọn họ ắt có chỗ dựa không lo cơm gạo. Lại nhìn bà Trịnh bị bệnh tật giày vò cho xanh xao, ông nhếch lên nụ cười gian, lát sau đổi mặt nhanh như chớp.

“Ông Lan, hay là thế này… Để tôi đi tìm Tư Truy, còn vợ tôi sẽ ở nhà tìm đồ?”

Ông Lan nghĩ thấy có lý, dù sao cũng không còn cách nào khác. Ba món đồ cổ kia bằng mọi giá phải thuộc về ông ta, vừa thỏa mãn nhu cầu vừa được lây tiếng thơm từ Bùi gia, để mất cơ hội thì phí!

“Bùi tổng…”

Bùi Nghiêu đứng một bên không có ý chen vào, có điều, Trịnh Nhất bỗng nhắc tới anh: “Phiền vị tiên sinh đi với tôi một chuyến được không? Tôi sợ Tư Truy bướng bỉnh không chịu về, đến lúc đó chậm trễ chuyện tốt của ngài thì thật không hay…”

Chương Lâu nhìn Trịnh Nhất với vẻ sửng sốt, ông ta ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà dám ra yêu cầu với Bùi Nghiêu. Phải biết người đàn ông này khó tính thế nào, cũng may không mắc bệnh sạch sẽ quá mức như trong truyền thuyết, bọn họ mới dễ thở hơn đôi chút.

Không biết ý của Bùi Nghiêu sẽ ra sao, nhưng theo lý mà nói, một thương gia trẻ tuổi, tài năng như anh đương nhiên không thích việc rườm rà, rắc rối. Tương tự, để đổi được khuy cài áo mà bà ngoại thích, anh đã phải nhọc lòng khá nhiều.

Đi mấy chục cây số về tận nhà ông bà Lan, lại chuyển địa điểm, giờ còn muốn anh phải đi tìm một cô gái không rõ mặt, nói kiểu gì cũng cảm thấy có chút vô lý, nực cười.

Tuy nhiên, làm cho Chương Lâu cùng các đồng nghiệp bất ngờ, Bùi Nghiêu lại rất dễ dàng thỏa hiệp.

Vừa rồi, sự toan tính của Trịnh Nhất đã bị anh bắt trọn, anh muốn nhìn xem ông Lan với người này sẽ giở trò gì lừa lọc anh. Thời gian cũng đã mất rồi, mất thêm một chút cũng chẳng sao. Cứ coi như là anh nhã hứng nhất thời!

Cứ thế, Chương Lâu trơ mắt nhìn Chủ tịch của mình bị người ta “lừa” đi.

Người phụ nữ huých tay anh ta phàn nàn: “Chủ tịch sao thế? Lẽ nào định đi tìm cô gái tên Tư gì đó Truy ư?”

“Là Tư Truy…” Chương Lâu chỉnh lại cách xưng hô cho cô trợ lý, anh ta ân cần giảng giải: “Cô cũng biết mối quan hệ giữa Bùi tổng và bà ngoại tốt thế nào mà? Có lẽ ngài ấy chỉ không muốn bỏ cuộc, suy cho cùng đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ quay về tay không?”

Trợ lý lắc đầu nguầy nguậy: “Không, đó không phải tác phong của Chủ tịch!”

“Thế nên cô đừng thắc mắc làm gì! Muốn đọc vị Bùi tổng, nằm mơ đi!”

Bên này, Bùi Nghiêu vừa đi xong, bà Trịnh đã bắt tay vào lục soát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK