Phải nói Bùi Nghiêu là một người rất tinh tế, anh luôn suy nghĩ trước sau chu toàn, không vội vàng, hấp tấp. Nếu Tư Truy mà biết anh là người đứng sau, không biết chừng cô sẽ cự tuyệt không tham gia, hoặc có tham gia đi chăng nữa thì cũng thể hiện không tốt…
Làm theo lời Bùi Nghiêu nói, cô nàng Bùi Phưởng thuật lại y như những gì anh đã dặn dò.
Tư Truy nghe xong cứ đắn đo mãi, cô nhìn tờ giấy đăng kí tham gia được tỉ mỉ viết bằng tay, từng từ từng chữ sáng sủa, sạch sẽ, bất giác cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Nhưng cô lo sợ bản thân không đủ tài năng để thi thố trong một chương trình lớn như vậy. Đến lúc đó lên truyền hình, cô sẽ bị cuống đến ngốc mất.
“Chị, em nói chị nghe. Đây là cơ hội có một không hai, vuột mất rồi sẽ không thể lấy lại được. Quý chị lắm mới mời chị đấy, chị mau kí vào đây đi!”
Bùi Phưởng ra sức thuyết phục, cô nàng cười thầm, anh trai cô quả nhiên đoán không sai. Tư Truy vẫn luôn có rất nhiều mặc cảm về mình mà chưa thoát ra được dẫn đến tính cách có phần khép kín, rụt rè, không dám bước ra khỏi vùng an toàn. Cô nói nãy giờ mà vẫn chưa thể đập tan nghi ngờ của Tư Truy, công nhận là nhọc lòng thật. Vất vả cho Bùi Nghiêu rồi.
Có điều, cô nàng cũng rất tự hào vì có một người anh biết nhìn xa trông rộng. Nhiều khi Bùi Phưởng tự hỏi tại sao cô lại không có được suy nghĩ thấu đáo như Bùi Nghiêu nhỉ? Rõ ràng cùng một dòng máu, vì lý do gì lại khác biệt?
Đang thất thần thì bị Tư Truy gọi giật, khuôn mặt chứa đầy sự không chắc chắn.
“Tôi thực sự có thể tham gia sao?”
Bùi Phưởng khẳng định chắc nịch: “Chị hãy tin ở em. Bùi…” Cô nàng toan nói Bùi Nghiêu chợt khựng lại, cười trừ, sửa sang ngôn ngữ một chút: “Bùi Phưởng em sẽ không làm chị thất vọng!”
Tư Truy mím môi, đột nhiên ngước nhìn cô nàng bằng một ánh mắt sáng ngời. Cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc bút, quyết đoán kí xoèn xoẹt tên mình vào tờ giấy.
“Cảm ơn chị!”
Bùi Phưởng cầm được tờ giấy có chữ kí mà thở phào, cảm giác kích thích như đang đi lừa đảo vậy.
Tư Truy lắc lắc đầu: “Tôi phải cảm ơn cô mới đúng.” Lần này đối với cô coi như là một thử thách quý giá, cô nhất định phải cố gắng bằng mọi giá. Không cần đoạt giải, chỉ cần vượt qua chính mình là đã rất tốt.
Trời đã tối, hai người tranh thủ nói thêm vài câu, Bùi Phưởng bỗng đưa tay sờ lên da mặt Tư Truy khiến cô bị giật mình liền kêu đau.
Bùi Phưởng xoắn xuýt cất giọng: “Chị bị thương à?”
“Không có, tôi không sao. Giờ cũng đã muộn, tôi về trước đây.”
Tư Truy nhanh chóng đứng dậy, cô quay lưng đi hòng che lấp sự lúng túng, xách túi xách bước ra ngoài, vừa đi vừa vẫy tay với Bùi Phưởng.
Cố Man Châu vẫn chờ dưới đại sảnh, suốt từ lúc Tư Truy rời đi cùng Bùi Phưởng, cô ta đã bị vặn hỏi không biết bao nhiêu chủ đề xoay quanh Tư Truy. Rằng tuổi tác, sở thích của cô ra sao? Gu đàn ông, hình mẫu lý tưởng như thế nào?
Cô ta thấy có chút chóng mặt, cảm tưởng bản thân đang tham gia một cuộc thi sát hạch cam go. Ngồi giữa một phòng toàn người quyền quý, cô ta vô cùng áp lực, từng giây từng phút trôi qua đều đổ mồ hôi không ngừng.
Cũng có phải chọn con dâu, cháu dâu thừa kế đâu, hỏi nhiều như vậy… Thật là biết cách giày vò người khác.
“Cô này, vậy cô có thể giới thiệu một chút về mình được không?”
Lâm Tịch mặt không đổi sắc cao giọng hỏi, thực ra đối tượng chính của bà là Tư Truy, thế nhưng để không quá lộ liễu, bà vẫn qua loa hỏi Cố Man Châu.
Cô ta khiếp vía, đương lúc chuẩn bị câu trả lời thì Tư Truy từ trên lầu bỗng bước xuống. Cố Man Châu như nhìn thấy cứu tinh, chạy về phía cô rồi nhỏ giọng thì thầm.
“Cục cưng bé nhỏ, mau đưa chị về! Chị sắp ngất ra đây rồi!”
Tư Truy buồn cười trêu chọc: “Lần đầu ngồi với người nhà giàu nên căng thẳng à?”
“Không chỉ vậy…” Cố Man Châu vuốt mồ hôi, mệt nhọc thở dài.
Đúng lúc này, Bùi Nghiêu đột ngột từ đâu xuất hiện. Anh vẫn mặc quần áo ở nhà, màu đen bằng lụa, bên ngoài có khoác thêm một chiếc áo mỏng. Anh sải bước dài dừng lại tại chỗ Tư Truy, tông giọng trầm ấm hơn mọi khi: “Tối rất nguy hiểm, để tôi đưa em về.”
Cố Man Châu lặng lẽ kêu gào: “…” Dù không muốn nhưng Chủ tịch Bùi, không phải anh nên hỏi cô ta một câu lấy lệ. Sau đó cô ta sẽ thức thời từ chối, tạo không gian cho hai người à? Vô tình thì vô tình, nhưng không đến mức phải vậy chứ?
Trong đầu Cố Man Châu reo lên lời ca “trong mắt chỉ có em”, không hiểu sao có chút bất lực. Cô nàng đã sớm nhìn thấu Bùi Nghiêu có ý với Tư Truy rồi, là chị em tốt, có lẽ cô nên giúp một tay để giúp ai đó thoát ế.
Cố Man Châu hắng giọng, huých nhẹ bả vai Tư Truy một phát rồi nói: “Trời ạ! Tối nay tôi có hẹn với bạn, vậy phiền Bùi tổng đưa Tiểu Truy về. Tạm biệt, tôi đi trước nhé!”
Lời vừa dứt, Cố Man Châu đã chạy mất tăm. Bùi Nghiêu mỉm cười hài lòng, anh phân phó cho quản gia Lâm.
“Bác Lâm, bác bảo tài xế lái xe đưa cô Cố đến địa điểm mà cô ấy muốn.”
Sau khi quản gia Lâm đi, Bùi Nghiêu cũng không do dự mà đưa tay muốn dắt Tư Truy. Thấy cô tần ngần, anh liền dứt khoát nắm chặt cổ tay mảnh khảnh, quay sang nói với đại gia đình đang tập trung nhìn mình.
“Cả nhà cứ nghỉ trước! Con đưa cô ấy về.”
“Được, được, hai đứa đi đi!”
Bóng hai người vừa khuất, Bùi Lương liền tặc lưỡi khen: “Không hổ là con trai của Lương Gia này, rất có tiền đồ. Bây giờ biết chủ động rồi, không uổng phí công ba bỏ thời gian dùi mài cho nó suốt ngày.”
Lâm Tịch nhìn ông, chậm rãi cho một quả nho vào miệng: “Công này không phải nên tính cho tôi hả?”
“Tính cho bà, tôi tính cho bà!” Bùi Lương lập tức thỏa hiệp.
Ông bà cụ Bàng cùng ông bà cụ Bùi cười ngất, mấy ngày gần đây tin vui dồn dập, tuổi già chỉ cần được vậy là viên mãn rồi. Giờ việc phải làm đó chính là chờ đợi xem Bùi Nghiêu sẽ dùng bao nhiêu thời gian biến Tư Truy thành người Bùi gia.
Tiết mục tiếp theo rất đáng xem đây…